Chương 4820 Nhưng vụ cá cược này thì đúng là quá lớn!

Kiếm Thần Yêu Nghiệt
Nguồn: tamlinh247.us
Tất cả mọi người đều gần như phát điên, chẳng phải hắn vừa mới bước vào điện Thái Huyền thôi sao, quá vô lý! Trong lịch sử Kiếm Tông, chưa từng xảy ra chuyện như thế này, thật quá mức hoang đường! Nghĩ đến đây, đám người đã lui ra xa đều trở nên điên cuồng, từng tiếng kinh hô vang lên không dứt. Hoa U Minh! Đoá hoa kỳ dị phát ra huyền quang đen tuyền này, có thể đánh tan biển mây vô tận, đã tạo nên cú sốc không thể xóa nhòa trong lòng tất cả mọi người. Quá đáng sợ! Những đệ tử Thanh Tiêu Phong đi theo Hoàng Phủ Viêm, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ, thậm chí nói chuyện cũng run rẩy. Chuyện này quả thực không thể xảy ra, trước đó khi Lâm Nhất thi triển ra Thần Tiêu Kiếm Quyết, mọi người đã cảm thấy vô cùng phi lý. Nhưng vẫn còn trong mức có thể chấp nhận được, họ nghĩ rằng hắn chỉ mới tu luyện đến tiểu thành tầng thứ nhất, chẳng ai ngờ được. Không những Lâm Nhất đã tu thành Thần Tiêu Kiếm Quyết, mà còn tu luyện đến mức đỉnh phong viên mãn tầng hai. Trong lịch sử Kiếm Tông, đã hơn trăm năm không có ai làm được điều này. Nếu chỉ xét riêng Cảnh giới Thần Đan, thì lịch sử phải truy ngược rất xa, ít nhất năm trăm năm qua chưa từng có ai làm được. Sắc mặt Hoàng Phủ Viêm liên tục thay đổi, nếu nói ai là người chấn động nhất, chắc chắn không ai khác ngoài gã. “Đệ tử Thanh Tiêu Phong các ngươi không thể tùy tiện dạy dỗ ư?” Trên mặt Lâm Nhất lướt qua tia ngạo nghễ lạnh lùng, hắn nói dứt khoát: “Vậy thì để ta nói rõ cho ngươi biết, Hoàng Phủ Viêm, đệ tử Thần Tiêu Phong của ta cũng không phải để ngươi tùy ý bắt nạt!” Oa! Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của tất cả mọi người tại hiện trường lập tức lộ vẻ xúc động. Ánh mắt nhìn Lâm Nhất trở nên vô cùng phức tạp, hắn đang muốn đứng ra vì Thần Tiêu Phong ư? Trong bảy phong của Kiếm Tông, Thần Tiêu Phong xưa nay luôn yếu thế, gần như không có chút hiện diện nào. Ví dụ như hôm nay, Hoàng Phủ Viêm ra tay dạy dỗ Trần Lăng, chẳng ai thấy có gì không ổn, thời gian trôi qua rồi cũng chẳng ai để tâm chuyện này. Không ai quan tâm Trần Lăng nghĩ gì, bởi dù sao y cũng chỉ là đệ tử của Thần Tiêu Phong mà thôi. Đệ tử của Thần Tiêu Phong không có tên trên cả bảng Thiên lẫn Bảng Địa. Hoàng Phủ Viêm lạnh lùng nói: “Bắt nạt thì sao? Hừ, nếu ngươi có gan thì cứ tới tìm ta, Hoàng Phủ Viêm ta sẵn sàng tiếp chiêu? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, hai ta không dùng tinh tượng, chỉ giao thủ đơn giản thôi, kẻ nào thua thì là cháu!” “Ngươi xứng sao?” Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên vẻ mỉa mai, lạnh lùng nói. Hoàng Phủ Viêm vô cùng tức giận, trầm giọng nói: “Lúc trước ta còn tưởng ngươi khiêm tốn, không ngờ ngươi thật sự cuồng ngạo đến thế, công tử Táng Hoa thì đã sao! Hôm nay ta nhất định phải lĩnh giáo thử, xem cái gọi là Thần Tiêu Kiếm Quyết rốt cuộc có gì ghê gớm!” Gã lập tức nổi giận, thân hình lóe lên, biển mây sau lưng cuộn trào dữ dội, trong chớp mắt, gã như tia chớp giữa tầng mây, kéo theo kiếm thế cuồn cuộn lao đến. Lâm Nhất vươn tay chụp lấy Trần Lăng, mấy lần né tránh, không trực tiếp giao đấu. Vút vút vút! Hai người liên tục lướt qua nhau giữa không trung, Hoàng Phủ Viêm mấy lần định ra tay, nhưng Lâm Nhất vẫn né tránh không đánh, khiến gã tức đến phát điên. “Lâm Nhất, ngươi chỉ có gan thế này thôi sao?” Hoàng Phủ Viêm giận dữ nói: “Thần Tiêu Kiếm Quyết của ngươi đã tu đến cảnh giới viên mãn tầng hai rồi, vậy mà còn không dám đấu với ta? Công tử Táng Hoa, chẳng lẽ đến mức này cũng không dám thua sao?” Lâm Nhất thản nhiên nói: “Ta có thể đấu với ngươi, nhưng nếu ngươi thua, thì mười vạn công đức kia giao hết cho ta.” Hoàng Phủ Viêm hơi sững người, sau đó cười nói: “Miệng ngươi không nhỏ nhỉ? Chỉ sợ ngươi không nuốt trôi thôi! Ta đồng ý, nhưng nếu ngươi thua thì phải nhường vị trí đệ tử chân truyền Thiên Tự, ngươi dám không?” Bầu không khí bốn phía lập tức trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoàng Phủ Viêm, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ đã hiểu ra. Quả nhiên, Hoàng Phủ Viêm là nhắm đến vị trí đệ tử chân truyền Thiên Tự, xem ra mấy vị trong hạng mười Bảng Địa dạo gần đây đều không được vui. Nhưng vụ cá cược này thì đúng là quá lớn! Mười vạn công đức vốn đã là con số khổng lồ, nhưng so với thân phận đệ tử Thiên tự, thì chẳng đáng gì. Nếu Lâm Nhất không ngốc, thì không nên đồng ý mới phải? “Sư huynh, đừng cược với gã.” Sắc mặt Trần Lăng biến đổi, vội vàng khuyên can. “Ta đồng ý với ngươi, nếu trận chiến này ta thua, thì vị trí đệ tử Thiên tự này, ta không cần nữa, ta không xứng đáng.” Lâm Nhất vốn đã chờ đợi đối phương nói ra câu này, sao hắn có thể không chiến. Hạng mười Bảng Địa không coi Lâm Nhất ra gì, nhưng Lâm Nhất cũng chưa từng coi ai ra gì, hắn một đời cầm kiếm, từ Huyền Hoàng Giới giết đến tận giới Côn Luân, chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào. Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến.