6

Lộc Thời Ngu
Cập nhật:
6. Cách xem mắt của mẹ tôi cũng lạ lùng. Những người khác sẽ đến từng người một, nhưng bà ấy lại gọi ba người cùng đến, nói một cách hoa mỹ là cạnh tranh. Tôi không phải là quả bóng cao su… cạnh tranh gì chứ? Tôi nhìn ba người đàn ông trước mặt mình, từng người đều là rồng phượng trong loài người. Vậy tại sao lại quan tâm đến tôi? Tôi chẳng có gì ngoài tiền. Vấn đề là họ cũng không thiếu tiền! Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi: “Anh thích điều gì ở tôi?” "Tô tiểu thư, cô biết đấy, khi còn nhỏ chúng ta đã gặp nhau, nhưng khi đó cô lại đ/ấm tôi một cái." Nhà thiết kế của nhà họ Vương khẽ mỉm cười. Chỉ là nụ cười này khiến tôi cảm thấy thật đ/á/ng s/ợ. Tôi nhìn mẹ tôi một cách không tự nhiên, bà cũng không nói cho tôi biết chuyện này nữa. "Ưu Ưu, hồi học tiểu học dì đưa cô đến nhà chúng tôi chơi, cô không cẩn thận làm vỡ bình hoa, nhưng cô lại nói là tôi làm vỡ khiến ba tôi đ/á/nh tôi một trận.” Con cả của nhà họ Chu thâm sâu nhìn tôi rồi mỉm cười. “Tiểu Ưu Ưu, hình như tôi không có mang th/ù như họ.” Con trai út nhà họ Ngô nhướng mày nhìn tôi rồi mỉm cười, nhưng sau đó lại nói: “Nhưng cả đời tôi sẽ không quên chuyện hồi tiểu học cô bắt tôi giúp cô làm bài tập.” Ừm… hóa ra những người này không phải là người tốt. Tôi nghiêng đầu nói nhỏ với mẹ đang ngồi cạnh: “Mẹ có chắc là mẹ đang tìm chồng cho con không? Không phải tìm k/ẻ th/ù đâu nhỉ?” Mẹ tôi cũng cười ngượng ngùng: “Mẹ cũng không biết.” Bầu không khí tại hiện trường x/ấu hổ đến mức khiến người ta muốn đào hố mà chui xuống. Mẹ tôi đã từng nhìn thấy thế giới rộng lớn, những điều nhỏ nhặt như vậy không thể làm phiền bà ấy được. Tôi ngồi ở cạnh bà ấy, nghe bà ấy khen ngợi ba người đàn ông rồi xem tôi như không khí mà hạ bệ tôi. Cuối cùng, tôi khéo léo bày tỏ rằng mình không đủ tốt để xứng với họ, đồng thời cũng nói với họ nếu cần thì lúc nào cũng có thể đến nhà họ Tô để tìm tôi. Những người đàn ông gật đầu rồi lần lượt lấy lý do công việc để rời đi. Buổi xem mắt kết thúc cũng là lúc lưng tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi nhanh chóng yêu cầu người phục vụ mang đồ tráng miệng lên rồi ăn vài miếng để xoa dịu cơn kh/ủng ho/ảng. Thậm chí tôi còn nói đùa với mẹ tôi: “Mẹ ơi, mẹ có con mắt tìm ki/ếm k/ẻ th/ù rất tốt đấy”. “Mẹ không có ý đó…Mẹ chỉ muốn…” Mẹ tôi đang nói thì đột nhiên dừng lại, tôi nhìn mẹ thì thấy ánh mắt của mẹ tôi đang hướng về phía cửa của quán cà phê. Tôi quay người lại thì thấy Lục Đình Thâm mặt mũi đen kịt đang nhìn về phía bàn của tôi. Anh sải bước đi tới, không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy ấm ức. Lục Đình Thâm còn ở phía xa nhưng tiếng nghi/ến răng nghi/ến lợi đã vang lên: "Tô Ưu Ưu, em được lắm, ba ruột tốt như vậy mà không muốn lại muốn đi tìm ba dượng cho con.” Tôi thấy dáng vẻ của anh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, với vẻ mặt bối rối khổng hiểu chuyện gì. "Hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ từ lâu rồi, từ giờ trở đi anh đi cầu đ/ộc mộc của anh, tôi và bọn trẻ đi đường quang lộ của tôi, nước sông không phạm nước giếng.” Quán cà phê vốn rất yên tĩnh, nhưng khi giọng nói của tôi lại vang lên đã thu hút sự chú ý của mọi người. Tôi lắng nghe những lời thì thầm xung quanh mình. “Nghe nói đại tiểu thư nhà họ Tô đã sinh được hai đứa con, bây giờ đang tìm đàn ông đến cửa đấy.” "A, Tô Ưu Ưu này mới bao nhiêu tuổi chứ, thế mà đã có hai đứa con rồi à?" "Thật hay giả đấy?" "Phụ nữ mất hết thể diện như vậy mà còn dám ra ngoài à?" Từ nhỏ tôi đã được nuông chiều đến kiêu ngạo, lớn lên trong sự yêu thương của người nhà. Lần đầu tiên đối mặt với những lời v/u kh/ống này, trong chốc lát tôi không biết phải làm gì. Lục Đình Thâm đứng bất động trước mặt tôi, rõ ràng là anh nghe rõ, giây tiếp theo anh qu/ỳ phịch xuống đất. "Ưu Ưu, anh biết là do anh hồ đồ nên mới khiến em mang theo con mình rời đi." "Xin lỗi, anh sai rồi." Khoảnh khắc này dọa tôi đứng tim, đây rõ ràng không phải phong cách của Lục Đình Thâm. Lục Đình Thâm sao có thể làm ra chuyện kh/ủng khi/ếp như vậy? Trong khi tôi còn đang bối rối thì những người xung quanh tôi còn bối rối hơn. "Không phải nói Lục gia thiếu gia không thích Tô Ưu Ưu sao? Chuyện gì thế này?" "Tô Ưu Ưu lợi hại như vậy sao? Thật sự có thể khiến đại thiếu gia qu/ỳ xuống." "E rằng ngày mai sẽ có tin mới trên bảng tin rồi." "Lục thiếu gia nhất định là chọc gi/ận Tô Ưu Ưu rồi, cũng không phải nhà họ Tô không có năng lực nuôi hai đứa trẻ." "Đại thiếu gia qu/ỳ xuống c/ầu x/in vợ sao?" Được được được, người ta qu/ỳ, đại thiếu gia người ta vì yêu mới qu/ỳ xuống xin vợ. Còn tôi có hai đứa con nên tôi là người chẳng ai cần, là người không biết x/ấu hổ. "Ưu Ưu, anh sai rồi." Tôi sợ anh lại làm chuyện gì khủ/ng khi/ếp hơn nên nhanh chóng kéo anh lên, vội vã dẫn người chạy khỏi nơi thị phi bất minh này.