Nam Hướng Bắc dĩ nhiên không biết mình vừa mới đi đã có người giở trò với Tô Hướng Vãn, thủ đoạn lại còn vô sỉ như thế. Lúc này cô đang dựa vào cửa sổ nhìn ra trời xanh mây trắng phía bên ngoài, tay ôm chặt túi đồ trên người.
Ngồi bên cạnh cô là một cô gái cũng thuộc nhóm tập huấn, thường quay qua liếc nhìn Nam Hướng Bắc, trong mắt hiện rõ sự tò mò.
Các ghế ngồi xung quanh tất nhiên đều là học viên cùng nhóm với cô, đa số mọi người trông rất hứng khởi, bọn họ nói chuyện cười đùa thật vui vẻ.
Sau một lúc lâu, dường như không chịu nổi bầu không khí đầy tự kỷ của mình, cô gái kia khẽ chạm vào cánh tay Nam Hướng Bắc, lên tiếng gọi, "Hướng Bắc."
Nam Hướng Bắc quay đầu khó hiểu nhìn người bên cạnh.
Thấy Nam Hướng Bắc ngẩn ra nhìn mình bằng ánh mắt mờ mịt, cô trấn tĩnh hỏi, "Tớ có thể gọi cậu như vậy chứ?", được Nam Hướng Bắc gật đầu, cô gái liền cười nói, "Tớ tên Phương Sắc, chắc là cậu không nhớ rõ tên tớ."
"Trèo Tường*......" Nam Hướng Bắc theo bản năng cúi đầu nói thầm, rồi nhanh chóng nhận ra mình thất thố, cô nhất thời có chút xấu hổ, "Thật ngại quá."
<*
Phiên Tường, chữ Phiên(leo,trèo) và Phương phát âm gần giống nhau, chữ Sắc đọc một âm là Tường ( hoa tường vi mọc ven đường ), cũng phát âm như chữ Tường (bức tường)>