Ngạo Nghễ Trảm Thần

SS Hà Thần
Cập nhật:

Chương 90 "Có cái rắm ấy!"

Giọng nói của Vương Viễn vốn vang vọng, hùng hậu và tràn đầy khí thế, lúc này, lại dùng thêm nội lực, tất nhiên những lời vừa nói ra rõ ràng đã lọt vào tai tất cả những người ở đó.

 

Lời vừa nói ra khiến đám người chơi Hồng Hoa hội lập tức hoảng sợ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong lòng dâng lên cảm giác ớn lạnh. Thành Lạc Dương là một trong bốn thành chính trong trò chơi. Có một tửu điếm tọa lạc trên đường chính sầm uất nhất thành Lạc Dương, nhiều người chơi làm cho kinh tế phồn thịnh. Thấy ngay cửa lớn tửu điếm bất chợt bị người ta đập nát, người chơi qua lại không kìm nổi vội vàng nhào đến hóng chuyện. "Đệch con mợ, tên nào ghê gớm thế, ngay cả cửa lớn tửu điếm mà cũng dám đập? Dường như hôm qua tất cả mọi người đã đọc bài đăng trên diễn đàn rồi, tửu điếm bịp người thì ai cũng đều nghe nói, một cái băng ghế cũng phải đến mười lượng vàng, nay người chơi đập nát cửa còn không táng gia bại sản, không phải con nhà giàu thật sự không thể chơi nổi trò này. "Nhìn huy hiệu của bọn họ hình như là Hồng Hoa hội!" Trong đám người có một người chơi lên tiếng. Huy hiệu của bang hội Hồng Hoa hội cực kỳ lòe loẹt, hễ ai từng thấy huy hiệu bang hội bọn họ đều có ấn tượng rất sâu. "Đó chính là Hồng Hoa hội!" Người chơi thấy nhiều biết rộng nói: "Người chơi đập nát cửa kia không phải là lão đại Thương Khung Thần Cái của Hồng Hoa hội sao?" "Người phá cửa là tên hòa thượng, đã rời đi rồi! Thương Khung Thần Cái bị người đó nắm đầu đập nát cửa đấy!" "Đệch, ai mà lớn lối thế? Nắm đầu lão đại Hồng Hoa hội mà đập cửa? Quá trâu mà!" Trong một chốc, quần chúng vây xem bên ngoài tửu điếm đều bàn tán. "Đuổi theo cho ta, sao có thể để cho hắn chạy mất chứ!" Trong tửu điếm, Thương Khung Thần Cái vốn là một người rất lý trí, nhưng nay bị Vương Viễn chơi khăm một phát, bị nắm đầu đập vào cửa thì y đã hoàn toàn mất đi lý trí, lồm cồm bò dậy chỉ tay lên cửa mà bắt đầu kêu gào lên như phát bệnh tâm thần. Giời ạ, tên trọc gian xảo cũng quá gian xảo, Thương Khung Thần Cái cho rằng Vương Viễn gọi y lại là để thương lượng chuyện tốt, kết quả lại bị người ta dùng làm cột phá cửa, một phát đập đầu vào cửa, bây giờ y còn đang thấy đầu óc quay cuồng. Dẫu gì Thương Khung Thần Cái cũng là người đứng đầu một bang, hơn nữa còn là người có lòng tự trọng rất cao, y chưa từng bị người khác chơi khăm đến vậy, ngay lúc này Thương Khung Thần Cái có làm ra bất kỳ việc gì cũng không kỳ lạ cả. Thế nhưng đối mặt với mệnh lệnh của y, mọi người trong Hồng Hoa hội ta ngươi nhìn nhau không ai dám động đậy. Giỡn hoài cha, tên hòa thượng kia xuống tay hơi bị ác, mấy người này đuổi theo thì làm được gì chứ? Thi thể của Cao lão đại và Mộ Dung Song gần đó vẫn chưa lạnh mà ngươi đã quên mất hòa thượng đó hung bạo như thế nào ư? "Các ngươi!" Thương Khung Thần Cái đang nổi điên lại thấy thủ hạ làm lơ mệnh lệnh của y, suýt chút nữa tức chết ngay tại chỗ. "Đại hiệp!" Đúng lúc này đột nhiên vạt áo phía sau của Thương Khung Thần Cái bị người ta khẽ kéo, đồng thời phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc. "?" Thương Khung Thần Cái vội vã xoay người lại, chỉ thấy chưởng quầy tửu điếm một tay cầm vạt áo y, tay kia cầm bàn tính đen như mực nói: "Mọi người hòa thuận phát tài, sao ngươi đập cửa tửu điếm ta nát thành như thế, Hoàng mỗ đây mở cửa hàng buôn bán chứ không phải để cho các ngươi phá hoại." "Có cái rắm ấy!" Thương Khung Thần Cái đáp lời một cách thô bạo: "Liên quan gì đến ta chứ, do tên hòa thượng kia đập cơ mà!" Dứt lời Thương Khung Thần Cái hung hăng rút vạt áo, định hất chưởng quầy béo ra. Nhưng ai ngờ một bàn tay chưởng quầy đặt trên người Thương Khung Thần Cái, thân mình lão lại không hề nhúc nhích. Thương Khung Thần Cái thấy vậy liền bình tĩnh ngay lập tức. Rất rõ ràng, chưởng quầy béo này rất có bản lĩnh. "Ha ha!" Chưởng quầy cười nói tủm tỉm: "Hoàng mỗ đây từng nói người nào đập bàn thì người đó đền, thế nhưng vị hòa thượng kia lại không động vào cái bàn của ta." "Thì..." Nghe những lời chưởng quầy vừa nói, Thương Khung Thần Cái hơi sững sờ, sau đó khóc không ra nước mắt. Nghĩ kỹ lại thì Vương Viễn thật sự không động vào cái bàn chút nào! Con mẹ nó hắn nắm người của Hồng Hoa hội mà đập lên bàn, dưới tình huống như này đương nhiên bàn bị ai đập thì người đó đền tiền, tên lừa trọc chết bầm này thật gian xảo mà! Bấy giờ chưởng quầy dùng chân dẫm lên chân Thương Khung Thần Cái, tay phải không biết từ đâu lấy ra một cây bút, lẩm bẩm nói: "Một bộ bàn ghế là mười lượng vàng, hết thảy ba mươi bảy lượng, cửa lớn bị ngươi đập nát hẳn, tính cho ngươi là một nghìn lượng vàng, việc buôn bán chúng ta chú trọng sinh lợi nhuận, bốn bỏ thành năm, ta cũng không ăn lời ngươi, thu ngươi một nghìn bốn trăm lượng vàng..."