Chương 25: Thương trọng vĩnh

Tam Giới Đại Sư
Nguồn: truyenfull.vision
Trần Hi Lượng kêu Tam Lang đi sắc thuốc, Ngũ Lang chăm sóc đệ đệ, Nhị Lang đi lấy trà pha trà, còn mình thì lấy mấy chiếc ghế đẩu ra, mời Tô Tuân và Tống Phụ ngồi dưới bóng cây Thiên Cảnh nói chuyện: - Tam Lang tinh thông đạo kỳ hoàng (trung y), không biết cho đi học sẽ thế nào? Tô Tuân uống một ngụm nước trắng nói: - Chỉ sợ không theo kịp với Nhị Lang nhà ngươi. Trần Hi Lượng khiêm tốn nói: - Hầy… Nếu không ngoảnh đầu đi chỗ khác, Tống Phụ chắc sẽ phun đầy nước lên Tô Tuân. Đối với hai đứa trẻ nhà Tô gia, y cũng có chút hiểu biết, tam nam Tô Triệt tuy không bằng nhị nam Tô Thức, nhưng chỉ cần nhìn qua là nhớ, một kì tài xuất khẩu thành chương hiếm thấy. Trần Hi Lượng nói Tam Lang nhà ta e không bằng Tô Thức, ý tại ngôn ngoại, so sánh với Tô Triệt lại cao hơn một bậc, như thế sao có thể gọi là khiêm tốn được? Con dâu tốt ở mắt người ngoài, trẻ con tốt ở mắt người nhà. Tô Tuân tuyệt nhiên không tin, nếu không vì nhìn thấy Tam Lang bận sắc thuốc, nhất định phải gọi nó tới hỏi cho rõ ràng một phen: - Cuối cùng không để cho lão Tuyền giành riêng tên đẹp rồi. Tống Phụ cười ha ha, lại nhắc nhở Trần Hi Lượng nói: - Chỉ có điều thần đồng cũng không chắc có thể thành tài, các ngươi còn nhớ, vài năm trước Phương Trọng Vĩnh cũng rất nổi tiếng đó sao? - Sao không nhớ cho được. Trần Hi Lượng và Tô Tuân cùng nhau trả lời. Bởi vì con cái đang trong kì thi, nên mới liên tiếp xuất hiện Tống Thụ, Yến Thù và một đám các công khanh đại thần. Thần đồng nhà Tống cứ như minh tinh nhận được sự quan tâm rộng rãi, được coi là sao Văn Khúc hạ phàm, là nhân vật nhất định sẽ được bái tướng sắc phong. Sự tích miêu tả về sự thần kì của bọn họ, ai cũng thấy thích, được truyền tụng khắp nơi. Trong đó người tiêu biểu nhất là thần đồng Phủ Châu Phương Trọng Vĩnh. Nghe nói đứa trẻ này được sinh trong nhà nhiều thế hệ là nông dân, mãi cho tới khi lên năm, vẫn chưa được nhìn thấy giấy mực bút nghiên. Có một ngày, nó lại tự dưng khóc đòi có những thứ ấy, cha nó không khuyên bảo được, đành mượn bút và giấy cho nó, Phương Trọng Vĩnh lập tức viết bốn câu thơ, tự đề tên của mình. Phụ thân của nó mới đưa bài thơ cho người cùng quê đọc xem, xét về thi tài văn chương và đạo đức đều rất đáng giá. Lại chỉ định đề mục, để thằng bé làm thơ, nó lập tức hoàn thành luôn, từ đó Phương Trọng Vĩnh trở thành thần đồng không học mà biết, danh tiếng đồn khắp đại giang nam bắc, đến Kiếm Môn quan cũng không ngăn được. Trong ấn tượng của hai người Trần, Tô, đó đúng là một thiên tài nhi đồng, nhưng nhờ có sự nhắc nhở của Tống Phụ, mới ý thức được rằng, thằng bé đó tính đến nay cũng phải hai mươi mấy tuổi đầu rồi. - Nếu nói thế thì sớm đã trở thành tiến sĩ rồi ấy. Tô Tuân nói: - Tại sao lại không có tin tức gì chứ? - Hài, thằng bé đó bị phế rồi. Tống Phụ lại than vãn nói: - Đúng là ứng với câu nói “ nhỏ nổi tiếng, lớn chưa chắc đã tốt”, không đúng sao? - Không thể nào! Cả hai người kinh ngạc: - Ngươi nghe ai nói vậy? - Mấy ngày trước, trong “Kim nhân văn tập” có thấy một chương “Thương Trọng Vĩnh” có nói tới tình hình gần đây của thằng bé đó. Tống Phụ nghĩ ngợi, đọc đoạn văn ngắn đó lên. Nghe xong những việc Phương Trọng Vĩnh đã trải qua, hai người Trần và Tô đều không ngừng xuýt xoa, Tô Tuân lắc đầu nói: - Phụ thân của thằng bé không ngờ chỉ vì chút lợi trước mắt, mà đem nó ra chợ, bỏ phí cả việc học. Một thần đồng giỏi giang như thế, lại sinh trong một gia đình thiển cận thiếu hiểu biết, tiếc thay… - Đúng thế. Trần Hi Lượng gật đầu nói: - Càng là thần đồng, càng phải nghiêm khắc quản thúc, không được để nó lêu lổng, nếu không sẽ lãng phí nghiệp học, như thế chẳng khác gì vật bỏ đi. Hai người vừa nãy còn ngầm so cao thấp, giờ đây lại cùng chung một lòng. Tam Lang ở trong phòng bếp đột nhiên rùng mình, cảm giác như có tai vạ sắp tới. …… Chủ đề cuối cùng cũng không liên quan đến con trẻ nữa, Trần Hi Lượng lại hỏi: - Đúng rồi, sao các ngươi lại tìm tới đây? - Vốn tưởng ngươi giải quyết xong chuyện nhà thì sẽ quay trở về Mi Sơn. Tô Tuân giành lại quyền vào đề nói: - Ai mà biết được cho tới hôm báo danh ấy, vẫn chưa thấy bóng dáng của ngươi. Nói xong mặt mày phấn khởi: - Cũng may ngươi đi vội nên mới để gia cảnh và văn điệp lại trong phòng, vì thế ta và Xử Nhân mới có thể đăng kí được cho ngươi. Hắn nói rất đơn giản, nhưng Trần Hi Lượng không phải là đi khảo thí lần đầu, đương nhiên sẽ biết thủ tục đăng kí phức tạp đến thế nào. Không chỉ có đích thân đến hiện trường, bị hỏi một loạt các câu hỏi thẩm vấn, phải còn tìm năm tên đồng khoa liên bảo… Nếu không đích thân đến trường thi, mười phần rắc rối tự dưng sẽ thành trăm phần, không biết hai người này đã khẩn xin bao nhiêu người, mất bao nhiêu công sức mới đăng kí được cho mình. - Đa tạ hai vị cao thượng, Hi Lượng khắc ghi trong lòng. Trần Hi Lượng đứng dậy chắp tay nói. - Đã là bạn bè, cần chi khách sáo. Tô Tuân và Tống Phụ lắc đầu cười nói: - Mọi thứ đã xong xuôi từ ba ngày trước rồi, hai chúng ta đã bàn cùng tới thôn Thạch Loan thăm ngươi, để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. - Hầy, đừng nhắc tới nữa. Trần Hi Lượng buồn bã nói: - Sao các ngươi có thể tìm tới đây được? - Thực ra bọn ta không vào được. Tô Tuân nói: - Anh của chị dâu ngươi nói, ngươi đã chuyển nhà rồi, cũng không biết đã chuyển đi đâu. - Sau đó là cháu của ngươi lén nói cho bọn ta, nói ngươi đã chuyển nhà tới huyện thành rồi. Tống Phụ lại nói: - Hôm qua bọn ta tìm tới, nhưng trời đã tối, chỉ có thể tìm một nhà trọ ngủ qua đêm, sáng nay đi nghe ngóng xem có ai mới chuyển tới, nên tìm được ngươi ở đây. - Xem ngươi ở chỗ này này… Tô Tuân nhìn lại ngôi nhà rách nát: - Chỉ e gặp khó khăn rồi. - Ầy… Trần Hi Lượng cười nói: - Trời giao trách nhiệm lớn cho ta.