Chương 30: Khai nghiệp

Tam Giới Đại Sư
Nguồn: truyenfull.vision
Suốt tháng bảy, tin tức lớn nhất huyện thành Thanh Thần nói về chuyện cải tử hoàn sinh của tửu điếm Lai Phúc. Dân chúng Thanh Thần đều biết tửu điếm này vốn là tửu điếm xếp hạng hai của huyện Thanh Thần. Ông chủ qua đời từ mấy năm trước, hai học trò của ông cũng bị đuổi đi, mất đi gốc rễ lập nghiệp. Cũng có khách cũ nhớ tới tình nghĩa ông chủ Thái, đến với tiểu ông chủ Thái. Nhưng mà tình nghĩa nặng hơn cũng không thể phí tiền sống chịu tội, sau khi người ta nếm qua một lần tay nghề của tiểu ông chủ Thái, không đuổi mà chạy, đánh chết cũng không dám đặt chân lại một bước. Tất cả mọi người đều phán tử hình cho tửu điếm này, đúng như dự đoán từ cuối tháng ba cửa xếp của Lai Phú suốt hai tháng không có dỡ xuống. Mọi người thổn thức một trận, cũng dần dần quên tiểu ông chủ Thái và khách điếm này. Nhưng mà hạ tuần tháng sáu, trong ngõ nhỏ đường lớn của huyện Thanh Thần, không ngờ đều dán thông báo của tửu điếm Lai Phúc_ Khải thư thu nhận công nhân viết: - Muốn ăn ẩm thực tuyệt đỉnh Đại Tống, không cần trèo non lội suối tới kinh thành, chỉ cần đến khách điếm Lai Phúc phía bắc huyện thành. Ngày 1/7 chính thức khai trương, đến lúc đó miễn phí một ngày, đủ các loại rau mặc cho đánh giá. Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, chẳng lẽ tửu điểm đổi chủ, nhưng nhìn thấy đề chữ “Thái” to đùng trên câu đề, mới biết vẫn là tửu điểm của tiểu ông chủ Thái. Đời Tống kinh tế hàng hóa phát đạt, các loại thủ đoạn quảng cáo nhìn mãi cũng quen mắt, nhưng cách khai trương miễn phí vẫn chưa nghe nói, chí ít ở huyện Thanh Thần là lần đầu tiên. Tin tức này rất nhanh truyền khắp thành, cũng truyền tới tai ông chủ Lỗ tửu điếm Lỗ gia phía đông thành. Tửu điếm Lỗ gia lớn nhất huyện Thanh Thần, ông chủ tên Lỗ Nhạc Ngư là một người trung niên đầu to tai lớn, luôn muốn thâu tóm Lai Phúc, mở rộng làm ăn sang khắp phía bắc thành. Vì ông ta ra giá cao cướp học trò của Lai Phúc, bức bách Thái Truyền Phú bán giá thấp mặt tiền cửa hàng. Ông ta gần như đã thực hiện được, Thái Truyền Phú lại đi quan phủ giở trò trước, thà nạp tiền chuộc cũng phải giữ lại mặt tiền cửa hàng. Lỗ Nhạc Ngư tự giữ thân phận không có đôi co với Truyền Phú, nhưng nhìn nụ cười của ông ta, chắc chắn y sẽ bò đến cầu xin mình. Ai ngờ chờ trái chờ phải, lại chờ tới tin tức Lai Phúc khai trương lại, nghe nói còn phải làm cái gì khai trương miễn phí ăn cơm, Lỗ Nhạc Ngư cười nhạo nói: - Tiểu tử này chỉ tác quái, đồ ăn của nhà nó cho lại tiền cũng không ai đi ăn! Mấy kẻ nhàn rỗi bên cạnh nịnh hót nói: - Phải, thức ăn nhà nó chó cũng không ăn. - Nhưng tốt xấu gì cùng đi, chúng ta qua đó ủng hộ... Lỗ Nhạc Ngư nhếch miệng cười nói: - Cũng xem xem rau xào của Truyền Phú làm ra có thể ăn chết người không! - Thì gã vẫn xào rau thôi, ây! Kẻ nhàn rỗi chửi lên: - Không ăn chết người thì không tệ rồi... Mặc kệ bên ngoài đánh giá thấp cỡ nào, tới đầu tháng bảy hôm đó vẫn có rất nhiều khách nhân bị quảng cáo hấp dẫn mà đến, chưa mở cửa thì đã đợi bên ngoài.