Truyền Phú nói xong bèn lấy từ trong áo ra một sấp tiền giấy thật dày:
- Tổng cộng là một trăm hai mươi quan. Trong đó tám mươi quan là trả tiền mượn nhà sư phụ, bốn mươi quan là tiền lãi tháng này.
Trần Khác rút ra một tờ tiền mới tinh, cẩn thận vuốt phẳng. Thế giới này sớm đã phòng ngừa tiền giả, dùng một loại giấy thượng đẳng có màu vàng nhạt để in tiền. Trên tờ tiền có nhiều họa tiết phức tạp và giá trị của tờ tiền được in bằng hai màu đỏ và đen. Ngoài ra còn có văn tự của các cửa hiệu, kí tự của các gia đình kín đáo viết lên để ghi nhớ. Trên một tấc vuông của tờ tiền, có thể nói là tốn biết bao tâm tư, không thể không thừa nhận, trình độ in ấn của thời đại này, rất khó bị sao chép.
- Nếu là vàng thật bạc thật thì càng tốt…
Trong lòng Trần Khác có chút cảm thán. Hắn lấy ra bốn mươi quan, đem số dư trả lại rồi nói:
- Vẫn nghèo khó chưa giàu, số tiền mượn chưa cần trả vội, sau này vẫn còn cần tiền để chi tiêu.
- Dạ…
Đối với những lời Trần Khác nói ra, Truyền Phú đã gần đến mức tin tưởng một cách mù quáng, liền cầm lấy số tiền đó rồi nói:
- Học đồ sẽ tính lãi cho sư phụ.
- Lãi nên tính…
Trần Khác gật gật đầu, bỗng sầm mặt mắng:
- Nhưng không cần phải tính toán chi li như vậy, đều là chỗ quen biết.
Nghĩ đến mấy tháng nay mình nỗ lực hao tâm, rốt cuộc đã nhận được hồi báo, tâm tình của hắn tương đối tốt, nói chuyện cười không ngừng.
- Chuyện nào ra chuyện đấy, mượn tiền phải trả lãi, sao có thể khiến người một nhà chịu thiệt.
Truyền Phú lắc đầu, chuyển sang đề tài khác nói:
- Sư phụ, có một chuyện cần sư phụ quyết định.
- Nói đi.
Trần Khác cười tủm tỉm nhìn Truyền Phú, làm sao càng nhìn y càng thấy giống thần tài?
- Ông chủ Lỗ của quán rượu Lỗ gia, đã đến nhà đệ tử vài lần.
Truyền Phú nhìn Trần Khác, dè dặt nói:
- Ông ta muốn theo đệ tử học xào rau.
- Ngươi nghĩ như thế nào?
Trần Khác nhấp một ngụm rượu quất, híp mắt hỏi.
- Sư phụ, đệ tử…
Truyền Phú lộ vẻ khó xử nói:
- Lúc trước đệ tử rất hận ông ta, nhưng hiện tại lại không còn hận ông ta nữa.
Nói đến đó Truyền Phú gãi đầu, trên mặt lộ vẻ hoang mang nói:
- Đệ tử luôn nghĩ, một ngày nào đó mình làm nên sự nghiệp, sẽ dẫm nát ông ta dưới chân mình. Nhưng hiện tại, suy nghĩ kia lại dần biến mất, không biết là vì sao.
- Cái này nói lên rằng, hai ngươi đã không còn ở cùng một địa vị.
Trần Khác mỉm cười nói:
- Cái gọi là đăng Đông Sơn nhi tiểu lỗ, đăng Thái Sơn nhi tiểu thiên hạ (Trèo lên Đông Sơn của nước lỗ, cả nước Lỗ nằm gọn trong tầm mắt. Trèo lên Thái Sơn, nhìn khắp đất trời)… Đương nhiên, hiện tại ngươi nhiều nhất chỉ là tiểu Thanh Thần mà thôi.
- Đệ tử nên làm sao bây giờ?
- Vậy phải xem hai ngươi có thù hận gì không thể giải không…
Trần Khác thản nhiên nói.
- Kỳ thực, cũng không có thù hận gì, chỉ là cạnh tranh trên kinh doanh thôi.
Truyền Phú suy nghĩ một chút nói:
- Chủ yếu là ông ta bức đệ tử dùng giá thấp bán cửa hàng, còn hôm khai trương thì đến làm loạn. Đây đều là ám hại trắng trợn, cũng không phải là đâm lén sau lưng.
Những chiêu thức hại người này kỳ thực cũng không phải bản lãnh của ông chủ Lỗ, đây đều là cách thức mà người của thời Tống thường dùng để bảo toàn thanh danh của mình. Chỉ có những kẻ sa cơ thất thế, mới không kể tốt xấu, hại người hại mình.
Đối với ông chủ Lỗ mà nói, cho dù không bắt được Lai Phúc, nhưng để duy trì nguyên trạng, thực sự không cần phải mạo phạm vương pháp.