“Chuyện này nghe thì cũng được nhưng không cần thiết”, Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn lên mặt Bạch Tiểu Hoàng,
nói.
Bạch Tiểu Hoàng nghiêng đầu hỏi lại: “Sao được mà lại không cần thiết”.
“Quân Tường tôi từ lúc nào lại phải vào ở rể nhà người khác để duy trì mạng sống vậy?”, Quân Tường day hai bên
cánh mũi, cười nói.
Bạch Tiểu Hoàng vội nói: “Không! Không phải, tôi thật sự thích anh!”
Quân Tường nhìn cô ta rồi cười một cái, sau đó lắc đầu không nói gì.
Anh chỉ vào túi thuốc rồi nói: “Mối ân tình của nhà họ Bạch tôi xin nhận nhưng cô cứ mang về đi”.
Giọng điệu có chút lạnh lùng nhưng lại khiến Bạch Tiểu Hoàng kiên quyết hơn.
“Tôi nói tặng anh thì sẽ không lấy lại”, Bạch Tiểu Hoàng đứng dậy nói.
Cô ta nghiêng người về trước, mặt ghé sát vào mặt Quân Tường.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, cô ta chậm rãi nói: “Thứ mà tôi thích thì chắc chắn sẽ thuộc về tôi.
Người mà tôi thích
cũng vậy”.
Nói xong, cô ta liếm môi, trong ánh mắt toát lên vẻ quyến rũ phong tình.
Sau đó đứng lên rồi xoay người rời đi.
Lúc rời đi, cô ta vẫn không quên vẫy tay nhỏ của mình, nói: “Hãy đợi tôi đến tìm anh”.
Quân Tường nhìn bóng dáng rời đi của Bạch Tiểu Hoàng, lại còn thể hiện táo bạo như vậy.
Anh chỉ thốt ra hai chữ ‘Yêu tinh!’.