Kim Thành cũng thở phào, khom lưng tỏ vẻ cung kính, gọi một tiếng: “Cậu chủ Tần”.
Nhưng cậu chủ Tần này không thèm liếc bố con họ một cái.
Hắn ta tìm một chỗ rồi vắt chân ngồi xuống, sau đó quay sang nhìn Kim Hâm: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cậu chủ Tần, là hắn động đến nhà họ Kim”, Kim Hâm như con chó hoang mà chỉ vào Quân Tường rồi nói.
Cậu chủ Tần khinh thường mà nhìn Quân Tường.
Hắn ta đang định lên tiếng thì thấy Quân Tường mỉm cười mà nhìn mình.
Vẻ mặt Tần Bá nhất thời cứng đờ.
Vẻ khinh thường trên mặt lập tức biến thành cung kính cùng sợ hãi.
Hắn ta đương nhiên biết Quân Tường!
Trước đây, khi còn ở Đế Đô, Tần Bá đã từng gặp anh trong quân doanh!
Ngửa tay một cái, hàng ngàn quân binh ào ào như vũ bão.
Úp tay một cái, vạn dặm non sông lại sóng yên biển lặng.
Năm đó, chính vị thần này đã bảo vệ biên cương, khí thế mạnh mẽ như hổ, tiêu diệt biết bao quân địch.
Trong quân doanh, có ai không coi anh là thần?
Ai dám ngỗ nghịch, khinh thường anh?
Mặt Tần Bá trắng bệch.
Hắn ta lập tức quỳ xuống.
“Tôi không biết là anh, tội đáng muôn chết!”