Chương 1
Khi tôi 12 tuổi, tôi đã bị chị gái của bố ruột hại.
Vì muốn c/ứu con gái mình, bác ấy đã dùng mạng tôi để đổi. Kết quả là con gái bác ấy không c/ứu được, còn tôi thì gần như mất mạng.
Không ăn không uống nằm trên giường suốt bảy ngày, tôi đã nhìn thấy một thế giới khác và cả những người ở đó.
1.
Hôm đó ba mẹ tôi không có ở nhà, bác gái nói muốn mời tôi sang nhà để mừng sinh nhật chị họ.
Tôi không muốn đi, nhưng bà nội nói bà muốn đi và bắt tôi đi cùng.
Bác gái cũng nói rằng bác ấy sẽ đến đón chúng tôi, chỉ cần cùng đi ăn một bữa rồi sẽ đưa chúng tôi về.
Vậy là tôi cùng bà nội lên xe của bác ấy.
Nhà bác gái làm kinh doanh, từ lâu đã m/ua một căn nhà trên thành phố, lái xe qua làng chúng tôi mất khoảng nửa tiếng.
Trên đường đi, tôi nói muốn m/ua quà cho chị họ, bác ấy nở nụ cười gượng gạo: “Đều là người một nhà cả, cần gì quà cáp, mọi người đến là quà quý nhất rồi.”
Tôi hỏi bác ấy đã nói với ba mẹ tôi chưa.
Bác ấy tỏ vẻ khó chịu: “Trình Tâm, cháu bao nhiêu tuổi rồi mà đi ăn ở nhà bác còn phải báo cáo với ba mẹ? Với lại, hôm nay họ không ở nhà, nếu ở nhà thì bác cũng mời luôn rồi.”
Bà nội cũng vội vàng phụ họa: “Sáng nay trước khi ba mẹ con ra ngoài, bà có nói rồi, nếu về sớm thì ba mẹ con sẽ qua.”
Vừa nói chuyện, xe của bác gái đã vào đến khu chung cư.
Khu này rất đẹp, nhưng tôi ít khi tới, mỗi năm chỉ đến với bố khi đi thăm họ hàng vào dịp Tết.
Xuống xe, bác gái đi trước, bà nội khoác tay tôi đi theo sát bác ấy.
Đi thang máy lên tầng sáu, cửa vừa mở ra, một mùi khói nhang và giấy vàng đ/ốt tràn vào mũi.
Tôi bị sặc đến mức lùi lại, bác gái lập tức quay lại, nhanh chóng kéo tay tôi vào: “Mau vào đi, cơm nước nấu xong hết rồi.”
Trong phòng khách có đặt một chiếc bàn lớn, trên đó quả thực có bày đồ ăn, nhưng còn có một lư hương.
Một bó nhang lớn đang tỏa khói, làm người ta không thể mở nổi mắt.
Kỳ lạ nhất là giữa ban ngày ban mặt, nhà bác gái lại kéo rèm và bật đèn.
Thấy tôi nhìn quanh, bác ấy giải thích: “Một lát nữa chị cháu sẽ thổi nến sau nên mới kéo rèm trước.”
Bà nội đẩy tôi vào: “Ngồi đi, ngồi đi, lát nữa sẽ cho Tâm Tâm ăn miếng bánh sinh nhật lớn.”
Đúng lúc này, bác trai từ trong phòng bước ra, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, mắt bác ấy ánh lên sự vui mừng lạ thường.