Phượng Khê xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết tu tiên. Nhưng xui thay, ngày xuyên chính là ngày giỗ.Không chịu đầu hàng trước số phận c.h.ó má, nàng tìm mọi cách rời khỏi Hỗn Nguyên Tông - nơi có nữ chính, rồi gia nhập Huyền Thiên Tông.Ngờ đâu, tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.Trong nguyên tác, năm sư huynh của nàng đều là c.hó l.iếm* của nữ chính, người này còn chết thảm hơn người kia.(*) Gốc là “舔狗” – dịch nôm na ra tiếng Việt là “C.hó l.iếm”, ý chỉ những người không có chủ kiến, không có ý chí phấn đấu, chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác… Ngoài ra còn chỉ những người biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn từ bỏ cả lòng tự trọng, cố chấp theo đuổi.Phượng Khê cười khỉnh: “C.hó l.iếm thì ghê gớm lắm chắc? Có c.hó bằng ta không?”Đại sư huynh bị trúng kịch độc, chỉ có m.áu của nữ chính mới có thể giải độc. Sau khi được nữ chính cứu sống, đại sư huynh trở thành c.hó l.iếm trung thành của nữ chính, nhưng lại bị nữ chính đá xuống Ma Uyên sâu vạn trượng, cuối cùng hồn phi phách tán.Phượng Khê hí hửng bưng một chậu m.áu to tới:“Sư huynh, uống m.áu của muội nè! Muội nhiều m.áu, bao huynh uống no luôn!”Nữ chính vừa uống thuốc giải độc, đang định cắt đầu ngón tay: “…”Nhị sư huynh mang trong mình dòng m.áu của hoàng tộc Yếm tộc. Sau khi được nữ chính tặng một viên đan dược che giấu huyết mạch, nhị sư huynh cam tâm tình nguyện vào sinh ra tử vì nữ chính. Dẫu cuối cùng bị nữ chính đẩy ra làm kẻ chết thay, nhị sư huynh vẫn vui vẻ chịu đựng.Phượng Khê lấy tờ hiệp nghị hòa bình với thời hạn một vạn năm của Nhân tộc và Yểm tộc ra:“Nhị sư huynh, hãy cứ thoải mái thể hiện huyết mạch hoàng tộc Yểm tộc cao quý của huynh đi! Hãy để vô số thiếu nữ cuồng si huynh, mải ngắm nhìn huynh tới độ đâm đầu vào tường!”Nữ chính nhìn viên huyết đan ba tháng phải uống một lần trong tay: “…”Triết lý sống của Phượng Khê: Chỉ khi trở thành c.hó giữa bầy c.hó, mới có thể trở thành người trên người.
Sau khi bị một cái gạt tàn đập vào đầu, Tô Hàm đột nhiên tỉnh ngộ, biết được mình là một nữ phụ chết sớm trong một tiểu thuyết mạt thế, chết ngay từ đầu, ý nghĩa tồn tại của cô chính là để đưa bàn tay vàng cho nữ chính.May mắn thay, lần này cô không chết, bàn tay vàng còn đây, cô quyết định cố gắng sống sót trong mạt thế, nắm giữ nhân sinh của mình.Nhưng sau đó cô lại phát hiện có gì đó không ổn, hình như cô… cô không phải là người?
Phương Tri Ý vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, đã phát hiện mình xuyên vào một quyển niên đại văn – trở thành cô em gái ốm yếu được cả nhà yêu thương của nam chính.Cha mẹ là giáo sư đại học bị đưa đi cải tạo, hai anh trai – một người là quân nhân tiền tuyến, một người làm kỹ thuật – vì bảo vệ em gái mà đưa cô đến nơi đóng quân. Nhưng nguyên chủ quá nhạy cảm, nghĩ mình là gánh nặng, bữa nào cũng dè sẻn, món ngon cũng giấu đi, cuối cùng bệnh nặng mà mất trong mùa đông Tây Bắc.Cái chết của cô kéo theo bi kịch cả gia đình: hai anh trai một người bỏ dở tiền đồ, một người mất mạng trên đường đưa thi thể em gái về quê. Cha mẹ nơi xa nghe tin, cùng gieo mình xuống sông giữa ngày tuyết phủ.Nhưng trời xanh có mắt.Phương Tri Ý mang theo ký ức tận thế và không gian tùy thân chất đầy vật tư xuyên đến. Đã từng nhịn đói, từng liều mạng vì một gói mì, đời này cô không để bản thân chịu khổ.Không chỉ ăn uống đầy đủ, cô còn ngày ngày đổi món, nấu cơm cho hai người anh ngoài lạnh trong nóng, gửi đồ ngon về cho cha mẹ nơi nông thôn.Từ đó, cô không còn là gánh nặng – mà là ánh sáng ấm áp nơi hậu phương.Người trong quân khu đều biết nhà họ Phương có cô em gái ốm yếu. Lúc cha mẹ còn làm ở trường đại học thì không sao, giờ bị đưa đi rồi, ai dám cưới một cô gái bệnh tật như vậy?Cho đến một ngày, phi công trẻ tuổi nhất, ngôi sao sáng của sư đoàn, tay xách túi đặc sản quân khu, cười như gió xuân đẩy cửa bước vào nhà họ Phương:“Anh vợ!”.Hai anh trai họ Phương đồng loạt quay đầu, mặt đen như đáy nồi:“Em gái nhà tôi bị sói bắt từ bao giờ vậy?!”
Hiệt La
Đang raNgôn ngữ tuy lưu loát như vậy, tay của hắn vẫn còn chậm chạp treo trên không trung. Từ nhỏ hắn đã học được cách cúi đầu xưng thần với vận mệnh, làm thế nào để bẻ cong sự kiêu ngạo và tùy hứng của trẻ con, áp bức dưới khuôn mặt tươi cười không gì phá nổi như đúc sắt. Mỗi một lần hắn đều nghĩ, đây là một lần cuối cùng, nhưng mà mỗi một lần, luôn thất vọng.Thang Càn Tự cũng không thúc giục hắn, nhặt lên áo choàng thuê rồng bằng gấm đỏ màu thạnh lựu trên mặt đất, phủi bụi, đi tới khoác lên vai hắn.Mực chấm quá đậm, dần dần ngưng tụ tới đầu bút, tay Quý Sưởng run lên, liền rơi xuống một nét, đảo mắt thấm vào mặt giấy sạch sẽ, không thể vãn hồi loang ra.Hắn cắn môi dưới, dứt khoát mượn dấu mực kia, nhanh chóng hạ bút viết:"Trọng Húc hoàng huynh tả hữu : Thời cuộc nguy cấp."Trong mắt nam hài tràn đầy nước mắt, nhưng vẫn một mạch viết tiếp.Thư viết liền, luôn luôn không nhiều không ít mười hai hàng, bút trí thanh đoan. Hoàng tử triều đình, mỗi người đều có bản lĩnh như vậy. Quý Sưởng ở trên giấy trắng mực đen hạ xuống ấn tỷ chu sa của hắn, tinh tế quan sát, sau đó gấp lại, giao cho Thang Càn Tự. Vẻ mặt ngây thơ tuyệt quyết khiến Thang Càn Tự nhớ tới tay cờ bạc đặt đồng tiền vàng cuối cùng trong sòng bạc.
Trong vòng đều nói Tô gia mới vừa tìm trở về đại tiểu thư là cái tai họa, một câu nói làm người thê ly tử tán phá sản ngồi tù, mọi người sôi nổi tránh xa.Không chỉ có như thế, cô ta còn mở đạo quán, đoán mệnh, xem tướng, xem phong thủy, bán bùa, bắt quỷ, là một kẻ lừa đảo!Sau lại, nghe nói Tô gia đại tiểu thư đắc tội Nguyên Tam gia quyền thế ngập trời.Tất cả mọi người chờ Tô Cẩm tiêu đời.Kết quả chờ tới Tô Cẩm cùng Nguyên Tam gia đính hôn tin tức!Nguyên Tam gia công nhiên nói: Phu nhân nhà tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, đừng khi dễ cô ấy.Mọi người: “?” Ai không có mắt dám khi dễ cô ta?