Chương 7

Ngồi trước gương đồng, ta mới phát hiện tối qua Mục Vân Xuyên đã đeo một chiếc hoa tai cho tai trái của ta. Khuyên tai bạch ngọc, dưới đính một viên ngọc trai phương Đông. Không biết khi nào Mục Vân Xuyên đã trở lại, hắn ôm ta bước đến giường, cúi người hôn lên khóe miệng ta, giọng trêu chọc: "Thích không? Viên ngọc trai này đáng giá mười khu trang viên như thế này đấy." Ta bỗng cảm thấy chiếc khuyên tai này có chút nặng nề. Hắn thấy ta thất thần, cười hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?" Ta vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng: "Ngươi thực sự giàu." Mục Vân Xuyên bị ta làm cho bật cười: "Mục Phong không biết làm kinh doanh, chín phần mười việc kinh doanh của Mục gia đều nằm trong tay ta, nên ta có rất nhiều bạc." Ngón tay hắn cuốn lấy đuôi tóc của ta, giọng lơ đãng: "Ban đầu ta nghĩ vị trí gia chủ thật nhàm chán, nhưng lão gia không cho ta cưới ngươi, ta nghĩ vị trí đó cũng nên đổi người ngồi rồi." Mục Vân Xuyên giọng mềm mại: "A Hoài, đợi ta trở thành gia chủ Mục gia, chúng ta sẽ thành hôn nhé." "Được." Nghe thấy mình nói gì, ta hối h/ận đến xanh ruột. Sợ rằng sẽ mắc sai lầm thêm lần nữa, khi Mục Vân Xuyên vui vẻ chuẩn bị hôn lễ, ta đã chạy trốn, không để lại gì cho hắn, còn mang theo bản đồ kho báu từ tay hắn. Nguyệt Ảnh Các. Ta quỳ ở giữa đại điện, đặt bản đồ kho báu vào trong hộp gấm mà Ảnh Vệ đang cầm. Người ngồi trên ghế cao nhìn thấy bản đồ kho báu mà Ảnh Vệ trình lên liền cười lớn, con quạ đen trên vai hắn bị dọa, vỗ cánh bay vào bóng tối: "Khi ta lấy được võ công tuyệt học trong kho báu, cả võ lâm sẽ thuộc về ta." Ta cúi đầu xuống đất: "Ta đã lấy được bản đồ kho báu, xin Các chủ giữ lời hứa, trả lại tro cốt của tỷ tỷ ta." Lầu Việt thu lại nụ cười trên mặt, phất tay, một Ảnh Vệ bưng một chiếc hộp đến trước mặt ta. Ta nhận lấy, ôm ch/ặt chiếc hộp vào lòng. Lầu Việt nhướn mày, nhìn ta quỳ dưới đất: "Ta nhớ là ta giao cho ngươi hai nhiệm vụ. Thứ nhất, tiếp cận Mục Vân Xuyên, lấy bản đồ kho báu, ta sẽ đưa tro cốt của tỷ tỷ ngươi cho ngươi; thứ hai, gi*t Mục Vân Xuyên, ta sẽ cho ngươi tự do. "Quạ Nô đã gửi tin về, với lòng tin hiện tại của Mục Vân Xuyên đối với ngươi, gi*t hắn dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi đã không làm." Hắn bước tới trước mặt ta, cúi xuống, nâng mặt ta lên, nhìn thấy khuyên tai bên tai ta, cười đầy thú vị: "Ta rất tò mò, cơ thể này của ngươi đã bị nam nhân sử dụng rồi, chơi đùa sẽ như thế nào?" Ngày đó, Lầu Việt bị m/ù một mắt, do ta dùng trâm cài tóc làm thương. Cũng chính ngày đó, Lầu Việt đã phế bỏ võ công của ta, nh/ốt ta vào tiểu viện trong rừng trúc. Hắn nói, hắn sẽ không để ta ch*t, hắn muốn ta nhìn thấy, hắn bắt được Mục Vân Xuyên như thế nào, và hắn hành hạ hắn ra sao. Ta ngồi trong viện nhìn thời gian trôi qua, nhìn lá trúc rơi rồi lại mọc. Ta thường ngồi suốt đến sáng, chịu đựng nỗi cô đơn trong viện. Lầu Việt không cho bất kỳ ai nói chuyện với ta, niềm vui duy nhất của ta là nghe lén một chút tin tức từ những người canh giữ ta. Năm đầu tiên, Mục gia đổi chủ, Mục Vân Xuyên từ một công tử phóng đãng trở thành gia chủ Mục gia trầm ổn và quyết đoán. Mục lão giao ẩn cư trong núi, còn Mục Phong trở nên đần độn trong một đêm. Năm thứ hai, võ công tuyệt học xuất hiện trên giang hồ, khiến các phe phái tranh giành, Lầu chủ Nguyệt Ảnh Các trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng. Năm thứ ba, các môn phái liên kết tấn công Nguyệt Ảnh Các, thề diệt trừ m/a đầu Lầu Việt. Ta ngồi trong viện suy tư, không biết Lầu Việt có thể đối phó nổi nhiều người như vậy không. Nếu Nguyệt Ảnh Các sụp đổ, ta có lẽ không có kết cục tốt. Nhưng nếu hắn thắng, ta cũng chẳng có kết cục gì tốt cả. Ta thở dài, nheo mắt nhìn mặt trời giữa mùa hè, không biết thời tiết đẹp như vậy ta còn có thể tận hưởng được bao lâu. Bỗng dưng, ta cảm thấy một luồng khí lạnh từ đáy lòng trỗi dậy, cảm giác như bị một con thú hoang rình rập. Ta không yên tâm đứng dậy, liếc thấy trên mặt đất. Trong chớp mắt, ta chỉ cảm thấy tóc dựng đứng. Không biết từ khi nào, sau lưng ta có một người đứng lặng lẽ. Khi bị chiếc khắnm mê hương phủ lên miệng và mũi, tứ chi cứng ngắc của ta mới nhớ ra để chống cự. Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, một giọng nói m/a quái vang lên bên tai ta. "Tìm được ngươi rồi, A Hoài."