Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên

Đại Bàng
Cập nhật:

Chương 10

: Họ hàng xa giàu có ở trong núi sâu Lời Trương Lan Phượng vừa nói, Hoàng Thiên trong phòng bếp nghe rõ ràng. Quả thật người ta dù có tốt tính đến đâu cũng không chịu bà mẹ chồng như vậy.

Trương Lan Phượng có chút ngượng ngùng nhìn Hoàng Thiên đi ra. Dù thế nào đi nữa, Hoàng Thiên và con gái bà ta cũng là vợ chồng hợp pháp, trước khi ly hôn, bà ta sẽ tìm nhà chồng khác cho con gái. “Càng ngày càng láo xược, mày còn không gọi tao là mẹ nữa, còn dám gọi thẳng tên tao?” Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, muốn bóp chết anh. “Chỉ dựa vào những gì bà vừa nói, bà không đủ tư cách để tôi gọi bằng mẹ.” Hoàng Thiên nói. “Mày!” Trương Lan Phượng tức nghẹn: “Những lời tao vừa nói có vấn đề gì à? Một thằng phế vật như mày mà xứng với con gái tao sao?” “Ha ha.” Hoàng Thiên chỉ cười lạnh, không muốn cùng Trương Lan Phượng tranh cãi nữa. Trương Lan Phượng nhìn Hoàng Thiên như thế nào cũng không vừa mắt, Hoàng Thiên càng nói, bà ta càng tức giận. Nếu ngay từ đầu con gái bà ta chấp nhận sự theo đuổi của Trịnh Hiếu Phong thì tốt rồi, và bây giờ cũng không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa. “Ngọc An, cho dù thế nào cũng phải nghe theo mẹ, buổi chiều con phải đến gặp Trịnh Hiếu Phong.” Trương Lan Phượng khuyên Lâm Ngọc An. “Mẹ, con thật sự không muốn liên quan gì đến Trịnh Hiếu Phong.” Lâm Ngọc An vô cùng xấu hổ. “Đây không còn là việc cá nhân của con nữa, chuyện này còn liên quan đến vấn đề sống còn của nhà họ Lâm chúng ta. Coi như vì linh hồn của cha con trên thiên đường, con đến đó có được không?” Trương Lan Phượng chơi chiêu đánh vào cảm xúc. Lâm Ngọc An im lặng. Bây giờ, dường như không còn con đường nào khác để đi. Từ lâu cô đã biết rằng đề xây sơn trang Cầm Viên còn dang dở thì cần ít nhất gần ba mươi tỷ. Cha cô không còn nữa, cô đi vay ngân hàng trong hoàn cảnh hiện tại rất khó được chấp nhận. “Con ngoan, chiều nay mẹ đi với con thì sao?“ Trương Lan Phượng tranh thủ nói thêm. Mình Lâm Ngọc An thực sự tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng nói: “Mẹ, mẹ đừng ép con, con sẽ suy nghĩ kỹ.” “Được, được rồi, con bé này thật là, cơ hội bày ra cái trước mắt phải biết nắm lấy chứ.”