Chiến thần Tu La
Một bên khác, Đàm Quốc Đống về nhà của mình, nét mặt đầy đắn đo suy nghĩ, ai nhìn cũng biết anh ta có tâm sự. Mẹ anh ta, Vu Mỹ Lan đi qua hỏi: "Ơ, sao thế con? Sao mặt mũi đầy tâm sự thế kia? Có phải lão cáo già kia lại làm khó con không?" Đàm Quốc Đống thở dài, thú thật: "Mẹ, lần này lão cáo già kia dùng đòn sát thủ với con. Mẹ có biết ông ta muốn con làm gì không?" "Làm gì?" "Không thể tin được ông ta lại muốn con đầu hàng Giang Nghĩa!" "Cái gì?" Vu Mỹ Lan sửng sốt: "Lão ta uống nhầm thuốc à? Sao tự dưng bảo con hợp tác với Giang Nghĩa?" Đàm Quốc Đống cười khổ, nói: "Không chỉ thế đâu mẹ, mẹ có biết ông ta dùng lý do gì để bắt con đầu hàng Giang Nghĩa không? Lý do là 'ba con bị ông ta bí mật nhốt'!" Vu Mỹ Lan sững sờ. Lão cáo già này lấy lui làm tiến đây mà! Thật ra không ai dám đề cập đến chuyện ba bị nhốt một cách công khai, thế nhưng Đàm Vĩnh Thắng chẳng ngại ngần bất cứ điều gì, nhắc tới chuyện này ngay trước mặt Đã vậy còn sai Đàm Quốc Đống lợi dụng chuyện này để bắt tay với Giang Nghĩa. Dĩ nhiên, xác suất Giang Nghĩa chấp nhận Đàm Quốc Đống sau khi nghe "câu chuyện" này rất lớn. Vu Mỹ Lan hỏi: "Lão cáo già kia tính làm gì đây?" Đàm Quốc Đống đáp: "Nguyên văn của ông ta là con sẽ làm gián điệp hai bên, giả vờ đầu hàng nhưng thực chất phải giúp ông ta đánh cắp thông tin của Giang Nghĩa nhằm giết chết cậu ta. Nói thật thì con thấy chuyện này không thể nào đơn giản như vậy. Con nghi ngờ ông ta đã biết được động cơ của con, có khi ông ta còn muốn giết cả con cũng nên." Phải công nhận trực giác của Đàm Quốc Đống rất nhạy bén. Vu Mỹ Lan bàng hoàng: "Con à, mẹ thấy chuyện này gay go quá rồi, mình đừng để tâm đến những chuyện đó được không?" "Không được! Con đã sắp điều tra ra tung tích của ba rồi, con không thể bỏ cuộc vào lúc này" "Đừng... đừng vậy mà con. Con trai, hay con liều một lần, đừng giả vờ đầu hàng Giang Nghĩa mà hãy đầu hàng thật đi. Nếu con và Giang Nghĩa hợp tác với nhau, mẹ tin chắc tụi con sẽ dễ dàng đối phó với ông ta hơn đấy. Đàm Quốc Đống chẳng nói chẳng rằng. Thật lâu sau, anh ta thở dài, nói: "Con cũng từng nghĩ tới cách này rồi nhưng không được. Giang Nghĩa sinh ra đã có tính đa nghi, giữa con và cậu ta đã có quá nhiều tranh chấp, cho dù con chân thành muốn hợp tác với cậu ta thì cậu ta cũng không tin con đâu. Hơn nữa, mục tiêu hàng đầu của con là tìm ra tung tích của ba chứ không phải giết lão cáo già kia. Nếu như giết ông ta mà chưa tìm được ba thì... thì con thật sự chẳng biết nên sống sao nữa." Vu Mỹ Lan hỏi: "Vậy... dự định của con là?" Đàm Quốc Đống ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Con đã ở bên lão cáo già, giả điên, đóng vai kẻ ngốc bao nhiêu năm qua, thêm lần này nữa cũng chẳng mất gì. Ông ta sai con làm gián điệp hai bên, được thôi, con sẽ làm! Con sẽ giúp lão cáo già này giải quyết để có được sự tin tưởng của ông ta!" Kế hoạch này có ổn không? Có thật là như vậy sẽ ổn không? Vu Mỹ Lan không đành lòng: "Giang Nghĩa cũng giống con, đều số khổ cả. Thật ra cả hai đứa có rất nhiều điểm giống nhau, chẳng qua là đi đường khác nhau thôi. Cậu ta ở ngoài sáng, con ở trong tối, mục tiêu của cả hai đều là lão cáo già, sao phải giết lẫn nhau chứ? Sao mẹ có cảm giác ông ta gài con qua đó vì muốn con và Giang Nghĩa đánh nhau sống chết thế nhỉ?" Đàm Quốc Đống bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con đều hiểu những điều này, nhưng chuyện đã đến nước này, con không còn lựa chọn nào nữa. Nếu đã chọn diễn xuất thì nhất định phải diễn đến cùng! Mẹ, mẹ yên tâm, sau khi con diễn xong vở kịch này với lão cáo già, con sẽ lập tức tìm ra ba, không để ông ta quyết định đời con nữa" Nói thì dễ, làm thì khó. "Ừm, nào, ăn cơm đi"