Chiến thần Tu La
Giang Nghĩa suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu chúng ta đã nắm giữ nhiều chứng cứ như vậy mà không dám làm gì thì còn nói chi đến việc giải quyết triệt để nhà họ Đàm? Vả lại nếu chúng ta không làm thì chẳng khác nào tuyên bố dừng hợp tác với Đàm Quốc Đống, như thế không được chút nào. Phải làm, xử lý Chế tạo Trí Canh NGAY-LẬP-TỨC! Cho dù đằng trước là hố lửa, tôi cũng phải nhảy!” Có câu nói này của Giang Nghĩa, Bạch Dương và Bảo Bình bèn bắt tay thực hiện ngay. Bạch Dương lập tức điều tra tình báo, biết tối nay họ sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc linh đình ở Chế tạo Trí Canh, người tham gia đều là những nhân vật lão làng trong giới kinh doanh, nếu ra tay ngay lúc này có thể khiến nhà họ Đàm mất mặt, chịu tổn thất nhiều hơn, tuy làm ít nhưng gặt hái được nhiều. Thế là Bảo Bình bèn liên lạc với cảnh sát, gửi tất cả tài liệu chứng cứ cho họ. Mọi chuyện đều được giải quyết xong, giờ chỉ đợi xem trò hay mà thôi. Giang Nghĩa lái xe hơi chở theo Bạch Dương và Bảo Bình đến bên ngoài tòa nhà cao tầng - nơi buổi dạ tiệc được tổ chức, lẳng lặng quan sát tình hình. Đêm đã khuya, 9:20. Người phụ trách Chế tạo Trí Canh - Dương Trí Dũng, đang bưng ly rượu và phấn khích nói về kế hoạch cho tương lai qua micro. “Kính thưa các vị, chỉ cần các vị tham gia vào Chế tạo Trí Canh, Dương Trí Dũng tôi sẽ đảm bảo mọi người hưởng vinh hoa phú quý không hết!” “Sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn... Ha ha, vốn chẳng có khả năng gặp nạn. “Dương Trí Dũng tôi chính là trời, tất cả khó khăn đã có tôi gánh vác!” Ông ta thật sự đã uống quá nhiều nên mới dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy trước mặt mọi người. Nếu thượng đế muốn tiêu diệt ai thì sẽ khiến người đó phát điên trước. Dương Trí Dũng đã hoàn toàn điên cuồng, điều đó cho thấy ông ta cách diệt vong không còn xa nữa. Khi ông ta vừa nói xong câu đó, lúc mọi người lao nhao vỗ tay tỏ vẻ chúc mừng, lúc quần chúng có mặt đang kích động reo hò, đánh trống không ngớt, cửa ở sảnh lớn bất ngờ bị mở ra, một toán người ập vào. Là cảnh sát! Trong khoảnh khắc, tất cả khách mời đều trở nên ngơ ngác. Họ rất sợ gặp cảnh sát, đặc biệt khi có nhiều cảnh sát như thế, nên nhất thời cả đám rối rít trốn ra sau, tự động chừa ra một con đường. Tất nhiên mục tiêu của cảnh sát không phải là họ. Những cảnh sát đó bao vây hiện trường, một cảnh sát trong số họ đưa lệnh bắt giữ ra rồi nói với Dương Trí Dũng ở trên sân khấu: “Dương Trí Dũng, ông bị nghi ngờ có dính líu đến lợi dụng chức vụ để trục lợi, sử dụng quyền hạn để tư lợi, tham nhũng và liên quan đến nhiều tội danh cố ý gây thương tích, mời ông theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến Dương Trí Dũng ở trên sân khấu sững sờ mất mấy giây. “Cái gì?” “Các người có lầm không?” Từ sau khi thành danh, Dương Trí Dũng cực kỳ phách lối, không thèm để người thường vào mắt, lắm lúc còn không chừa mặt mũi cho Đàm Vĩnh Thắng. Vừa ngông cuồng, kiêu căng và bảo thủ. Kiểu người như thế chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Hiện giờ ông ta đã say mèm nên không hề sợ sệt khi thấy cảnh sát, ngược lại ông ta còn nói cực kỳ khinh thường: “Các người có tư cách gì dẫn tôi đi? Nhanh cút xéo khỏi đây, chỗ này của tôi không hoan nghênh các người, cút hết cho tôi!” Cảnh sát thấy ông ta không phối hợp nên chỉ đành dùng biện pháp mạnh hơn. “Bắt lại!” Một vài cảnh sát lập tức xông lên sân khấu rồi đè Dương Trí Dũng xuống đất, sau đó còng ông ta lại. Dương Trí Dũng còn đang la to oang oác: “Các người dựa vào đầu mà bắt tôi? Các người biết tôi là ai không? Tôi là Dương Trí Dũng! Là người phụ trách của Chế tạo Trí Canh, giá trị con người lên đến vài nghìn tỷ! Đồ nghèo kiết xác như các người lấy tư cách gì để bắt tôi? Bảo vệ, bảo vệ đâu? Mau đuổi đám nghèo kiết xác này ra ngoài cho tôi!” Ha ha, giỡn cái gì thế? Bảo họ cứng đối cứng với cảnh sát, còn cướp người trong tay cảnh sát nữa à? Ông ta bị mất trí rồi hả?