Chiến thần Tu La
“Nếu như... Giang Nghĩa dừng lại một lúc rồi nói tiếp một câu khiến mọi người há hốc mồm. “Nếu Đàm Vĩnh Thắng cố ý để lộ sơ hở cho chúng ta, không phải chúng ta cắt bỏ “lá phổi” của ông ta, mà là ông ta nắm tay chúng ta, tự cắt “lá phổi” của ông ta thì sao?” Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề. Tình huống thế này có thể xảy ra không? Miêu Đồng nói: “Chủ tịch Giang, đây không phải phim, có bí ẩn đến vậy không? Ai cũng biết địa vị của Chế tạo Trí Canh ở nhà họ Đàm quan trọng thế nào, sao Đàm Vĩnh Thắng có thể tự phá huỷ mình được? Không có lý do gì cả. “Có lý do. Bảo Bình đã phản ứng lại, phân tích: “Có hai cái lợi, thứ nhất là bỏ xe giữ tướng, phá huỷ hoàn toàn công ty con mục nát. Thứ hai là giành được sự tin tưởng của chỉ huy, đặt nền tảng tốt cho sự hợp tác chặt chẽ hơn với Đàm Quốc Đống trong tương lai” Miêu Đồng hoàn toàn không nói nên lời. Thật sự biết chơi vậy sao? Cô ta nuốt nước miếng, nói: “Đầu óc các anh thật thông minh, vấn đề quá phức tạp này, thư ký nhỏ bé như tôi không thể hiểu được, tôi không suy đoán lung tung cùng các anh nữa. Bạch Dương tiếp tục chủ đề này: “Chân tướng hiện giờ rất mờ ảo, rốt cuộc Đàm Vĩnh Thắng có thật sự nương vào chúng ta hay không? Đàm Vĩnh Thắng có thật sự bỏ xe giữ tướng, cố ý để lộ sơ hở hay không? Ngoài kẻ đứng phía sau thực sự thì không ai biết nữa. Chỉ huy, chúng ta có cần lùi lại một bước không? Đừng tiến lên dũng mãnh như vậy nữa. Tôi sợ bị kẻ thù dắt mũi, đến cuối cùng lại rơi xuống vực sâu thăm thẳm” Bảo Bình cũng có cùng suy nghĩ: “Đúng đó chỉ huy, chúng ta lùi một bước đi, đừng hợp tác với Đàm Quốc Đống nữa. Như vậy dù anh ta có thật sự nương tựa hay giả vờ nương tựa thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Đàm Vĩnh Thắng bỏ xe giữ tướng cũng sẽ trở thành một nước đi sai lầm, chúng ta không tổn thất gì cả. Lời họ nói đều có lý. Nhưng Giang Nghĩa vẫn đang suy nghĩ. Lùi bước? Có thể, làm như vậy đúng là an toàn, nhưng hậu quả của sự an toàn là mất đi cơ hội tốt để tiêu diệt nhà họ Đàm. Những người làm việc lớn không thể bảo thủ như vậy được. Nhưng anh cũng không thể làm kẻ lỗ mãng, liều lĩnh. Anh đang phải cân nhắc giữa được và mất. Sau nửa tiếng im lặng, cuối cùng Giang Nghĩa cũng lên tiếng: “Không lùi, tiến lên đi. Bạch Dương và Bảo Bình đều không hiểu. “Chỉ huy, là sao ạ?” Giang Nghĩa giải thích: “Nghĩ theo chiều hướng xấu nhất đi, Đàm Quốc Đống và Đàm Vĩnh Thắng hy sinh nhiều như vậy chẳng phải là muốn chúng ta lơ là, lấy được thông tin từ chúng ta để tiêu diệt chúng ta hay sao?” “Chúng ta không thể cho họ cơ hội và thời gian được, trực tiếp chiếu tướng!” Giang Nghĩa cười lạnh lùng: “Lần này chúng ta làm kẻ lưu manh vô lại đi, không quan tâm “có qua có lại”. Tôi không chỉ muốn một “thành ý”, tôi còn muốn hai, ba, vô số “thành ý”! Cho đến khi nhà họ Đàm không còn gì nữa thì thôi.” Nghe đến đây, mọi người đều vui vẻ. Bạch Dương giơ ngón tay cái lên: “Cao minh. Bọn họ muốn bỏ xe giữ tướng, hy sinh Chế tạo Trí Canh để làm “thành ý” đúng không? Vậy chúng ta sẽ làm kẻ lưu manh vô lại, để ông ta hy sinh nốt pháo, mã, tượng, sĩ, chỉ còn lại một mình tướng!” “Ông ta không hy sinh thì chúng ta không hợp tác nữa. “Ông ta hy sinh thì lại trúng kế của chúng ta. Nhưng đã vô thức gieo xuống mầm tai hoạ.