Chiến thần Tu La
Tại khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, Giang Nghĩa ngồi trong phòng làm việc, nhìn mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trong tay, một mình buồn bực. Anh đã biết được tin tức Đàm Quốc Đống tự sát. Muốn không biết được tin này cũng rất khó. Dù sao thì lúc Đàm Quốc Đống rời đi, cũng đã thể hiện rõ ràng suy nghĩ này rồi. Giang Nghĩa chờ đợi một thời gian dài, cuối cùng cũng chờ được kết quả Đàm Quốc Đống chết. Có thể nói rằng, cái chết của Đàm Quốc Đống đối với Giang Nghĩa mà nói thì quả là một chuyện "đáng để vui mừng". Bởi vì chuyện này xảy ra sẽ khiến tất cả tính toán của Đàm Vĩnh Thắng đều hoá thành hư vô. Giang Nghĩa và Đàm Vĩnh Thắng lại trở về cùng vạch xuất phát, thậm chí, anh còn có xu hướng dẫn trước mấy bước, khả năng đánh bại nhà họ Đàm ngày càng lớn. Thế nhưng Giang Nghĩa có làm như thế nào đi chăng nữa cũng không thấy vui nổi. Khi một người vì bảo vệ bạn mà chết đi, dù bạn có nhận được lợi ích lớn hơn đi chăng nữa thì chỉ cần bạn vẫn còn lương tâm, bạn cũng sẽ không thể nào vui vẻ được. Giang Nghĩa nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Lúc này, Miêu Đồng đi vào, nói: "Chủ tịch Giang, chuyện truy tố đã chìm xuống rồi" Tất nhiên là sẽ chìm xuống. Dù sao thì Đàm Quốc Đống cũng chết rồi, còn chết không có đối chứng nữa, muốn không chìm cũng khó. Giang Nghĩa cất mặt dây chuyền đi rồi nói: "Bây giờ thông báo cho nhà họ Triệu và nhà họ Khương rằng, tôi muốn mở một hội nghị. Ba bên chính thức bắt tay nhau đối đầu với nhà họ Đàm. Một tháng, tôi muốn nhà họ Đàm suy tàn trong vòng một tháng!" Rất hiếm khi thấy Giang Nghĩa nôn nóng như vậy. Đối với anh mà nói, thật ra Đàm Quốc Đống không chỉ là một vật hy sinh, mà chính xác hơn thì Đàm Quốc Đống còn là anh trai của anh. Dù sao thì hai bọn họ cũng có cùng một ông nội. Mà bây giờ, Giang Nghĩa sẽ báo thù cho Đàm Quốc Đống, tự tay tiễn người ông nội này lên máy chém! Miêu Đồng gật đầu: "Vâng, tôi sẽ đi thông báo cho hai nhà ngay bây giờ" Cô ta xoay người rời đi. Giang Nghĩa lẳng lặng tựa lưng vào ghế. Sóng gió của trận quyết chiến cuối cùng ở thủ đô đã mở ra. Giờ phút này tại nhà của Đàm Quốc Đống. Mẹ của Đàm Quốc Đống - Vu Mỹ Lan ngồi một mình trên ghế sofa, đôi mắt khóc đến nỗi sưng lên. Mấy năm trước, bà ấy mất chồng. Hôm nay, bà ấy lại mất con trai. Đáng sợ hơn là chồng và con trai bà ấy đều dùng chung một cách để ra đi. Cả hai người bọn họ đều chết trong một đám cháy. Vu Mỹ Lan lại khóc. Nếu cứ khóc như vậy, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ khóc đến mù mắt. Có người giúp việc tới an ủi, nhưng an ủi kiểu gì cũng vô dụng. Nỗi đau khi mất đi con trai không phải chỉ bằng đôi ba câu an ủi là có thể giải quyết. Vu Mỹ Lan nhìn bức ảnh một nhà ba người rồi tự lẩm bẩm: "Thành Nghĩa, nếu ông còn sống thì ông mau trở về đi. Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi. Tôi khổ quá." "Thành Nghĩa, ông đang ở đâu? Van xin ông mau trở lại đi. Tôi nhớ ông lắm" Vào giờ phút này, người phụ nữ cô độc ấy rất nhớ chồng mình, muốn tìm một bả vai đáng tin cậy để mà dựa vào. Nhưng bờ vai ấy đang ở đâu? Biệt thự nhà họ Đàm. Tầng hầm. Một lần nữa, Đàm Vĩnh Thắng và quản gia già lại tới nơi này. Hôm nay, bọn họ có đều có chung một mục tiêu vô cùng quan trọng - thả "kẻ điên" Đàm Thành Nghĩa ra ngoài. Bởi vì đã mất đi quân cờ Đàm Quốc Đống, lại còn chưa giải quyết xong được Giang Nghĩa, cho nên bây giờ Đàm Vĩnh Thắng rất cần một quân cờ mới để đối phó với Giang Nghĩa. Quân cờ này phải thật mạnh mẽ. Mạnh hơn cả Đàm Quốc Đống! Người được chọn chỉ có một người. Đó là ba của Đàm Quốc Đống, con trai Đàm Vĩnh Thắng - Đàm Thành Nghĩa. Vấn đề ở đây là rủi ro khi làm vậy vẫn hơi cao. Thành công hay thất bại, chỉ cách nhau một ý nghĩ mà thôi. Đàm Vĩnh Thắng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đi tới bên cạnh Đàm Thành Nghĩa, trên mặt hiện lên vẻ đầy đau thương, tựa như nước mắt cũng sắp rơi xuống rôi. Đàm Thành Nghĩa thấy dáng vẻ này của ông ta thì hừ lạnh một tiếng rồi khinh thường nói: "Sao lại bày ra bộ mặt khóc tang này vậy? Có phải đã phát hiện ra mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, hai ngày nữa phải chết không?" Ông ta cực kỳ hận Đàm Vĩnh Thắng. Đàm Vĩnh Thắng mím môi, rồi nói: "Con à, con cứ hận ba như vậy sao?" Con? Ba? Bỗng nhiên Đàm Thành Nghĩa cười phá lên rồi nói: "Lão già kia, ông bớt chơi trò tình cảm trước mặt tôi đi. Nói cho ông biết này, vô dụng thôi! Bây giờ, tôi chỉ mong ông chết quách luôn đi. Đối với tôi mà nói thì cái chết của ông chính là chuyện vui vẻ nhất trên đời này." Thấy cảnh tượng này, quản gia già ở bên cạnh không ngừng lắc đầu. Như này làm sao được? E rằng sau khi thả ra, Đàm Thành Nghĩa sẽ bắt tay với Giang Nghĩa. Sao ông ta có thể yên phận làm quân cờ cho Đàm Vĩnh Thắng được? Nhưng Đàm Vĩnh Thắng thì không nghĩ vậy. Dù sao thì ông ta cũng là ba của Đàm Thành Nghĩa. Trên đời này, còn ai có thể hiểu rõ Đàm Thành Nghĩa hơn người ba là ông ta nữa? Đàm Vĩnh Thắng ho khan một tiếng, rồi nói: "Đã nhiều năm vậy rồi mà con vẫn hận ba sao. Ôi, kỳ thật thì chuyện năm đó người sai cứ chỉ mỗi mình ba thôi sao? Con là con ruột của ba nhưng lại bắt tay với người ngoài để đối đầu với ba. Ba bày kế giam con lại thì sai chỗ nào? Chỉ cần con chịu nói xin lỗi, biết sai mà sửa thì ba sẽ để con ra ngoài" Đàm Thành Nghĩa hừ một cái: "Chết tiệt! Ông chỉ quan tâm đến tiền bạc và địa vị của ông thôi. Ông xem mạng người như cỏ rác, lòng dạ độc ác. Đàm Thành Nghĩa tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước loại người ác độc như ông đâu!" Cả quản gia già và Đàm Thành Nghĩa đều giật nảy mình.