Chiến thần Tu La

AK Nam
Cập nhật:

Đàm Thành Nghĩa về đến nhà, thấy người vợ đang nằm trên giường bệnh thì tâm tình khá khó chịu. Ông ta đưa tay vuốt trán vợ, trong lòng có cảm giác vô cùng xót xa. Mỗi lần nghĩ đến vợ mình có thể cứ như này mà biến thành một kẻ đần độn, trong lòng Đàm Thành Nghĩa vô cùng rối bời. “Bà xã, tôi về rồi, bà có còn nhớ tôi không? Bà xã... Ngay lúc ông ta đang thương cảm, một người làm bước vào và nói: “Bác sĩ hẹn trước đã đến rồi ạ. “Mời vào đi” “Vâng” Không lâu sau, bác sĩ kia bước vào. Đây là một vị bác sĩ già tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo, nhìn qua đã gần tám mươi tuổi, vừa mở miệng đã ngửi thấy mùi hôi thối. Người này, là bác sĩ thật sao? Những người giúp việc đều lần lượt tránh đi, không muốn tiếp xúc với vị bác sĩ già đó. Vị bác sĩ già đi đến trước mặt ông ta và nói bằng một giọng nói từng trải già nua: “Ông Đàm, tôi chính là bác sĩ mà cậu đã hẹn trước - Hoắc Hòa Thư Đàm Thành Nghĩa sửng sốt. Hoắc Hòa Thư? Vị bác sĩ mà ông ta đã hẹn trước hình như không tên như này. Đợi đã, Hoắc Hòa Thư? Lửa, thư? Hai mắt Đàm Thành Nghĩa sáng lên, quay đầu nhìn lại, ông ta cẩn thận quan sát mới phát hiện người trước mắt có chút gì đó quen thuộc. Trong lòng ông ta cười thầm, nhưng biểu tình trên mặt lại không có một chút thay đổi nào. “Bác sĩ Hoắc, làm phiền ông rồi” Ông ta tránh người ra, yêu cầu Hoắc Hòa Thư xem bệnh cho Vu Mỹ Lan vợ mình. Hoắc Hòa Thư đưa tay ra bắt mạch cho Vu Mỹ Lan, thừa dịp này, Đàm Thành Nghĩa đuổi hết người làm đi. Trong phòng chỉ có ba người bọn họ. Thế nhưng camera trong phòng đã giám sát chặt chẽ hành động của họ. Khoảng hai mươi phút sau, Hoắc Hòa Thư đứng dậy, vô cùng buồn rầu phiền não: “Ôi, không được rồi, bệnh của vợ cậu quá nặng, lão già này cũng không thể làm gì được. “Thật sao?” Vẻ mặt Đàm Thành Nghĩa rất thất vọng. Hoắc Hòa Thư lắc đầu, xoay người rời đi. Khúc dạo ngắn này coi như là đã kết thúc, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt. Tuy nhiên, khi Đàm Thành Nghĩa kiểm tra người vợ mình, ông ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trên trên cơ thể Vu Mỹ Lan đã sớm cắm một số kim bạc vào các huyệt đạo khác nhau. Đó là những chiếc kim bạc vô cùng mảnh nhỏ, thậm chí còn mỏng hơn những chiếc kim bạc thông thường, kể cả ở dưới ống kính của khó mà bị phát hiện. Đàm Thành Nghĩa vẫn ung dung thản nhiên, vươn tay kéo rèm trên giường ra, làm ra vẻ mặt vô cùng đau thương rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc. Một chiếc ô tô dừng trước cửa, cửa mở ra, Giang Nghĩa bước từ trong xe đi ra, khi anh đi ngang qua những người khác, mọi người đều ngửi thấy mùi hôi thối. Loại mùi hôi thối như mùi của người già. Mọi người đều không hiểu, Giang Nghĩa còn trẻ như vậy, làm sao trên cơ thể lại có mùi của người già? Điều này quá không bình thường. Giang Nghĩa quay trở lại phòng làm việc, đầu tiên là đi tắm, sau đó bật máy tính xách tay, nhập các dữ liệu và tài liệu vào máy tính, sau đó bắt đầu chuẩn bị phối chế thuốc. Lần ngồi xuống này đã tiêu tốn năm tiếng đồng hồ. Cho đến khi trời hoàn toàn tối đen, Giang Nghĩa cuối cùng cũng nghiên cứu chế tạo ra được thuốc giải. “Xong rồi.” Giang Nghĩa đã dùng máy in in cách bào chế thuốc ra, sau đó nhờ Bạch Dương mang nó đến tiệm thuốc Hồng Hội để phối chế. Trong khi Giang Nghĩa đang làm tất cả những điều này, tình hình ở thủ đô tiếp tục thay đổi. Nhà họ Đàm không ngừng phát động thể tiến công ác liệt, khiến hai nhà khác đều không ổn.