Chiến thần Tu La

AK Nam
Cập nhật:

Ngày tiếp theo, hơn một giờ chiều. Thủ đô nghênh đón một đợt xáo trộn nữa, do khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc phát triển không như mong muốn, nên chủ tịch Giang Nghĩa đã nộp đơn xin phá sản. Từ hôm nay trở đi, khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc trong lịch sử sẽ rút lui khỏi võ đài. Trong vòng tám, chín tháng ngắn ngủi này, Giang Nghĩa đã khuấy đảo thủ đô đến long trời lở đất, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại Đàm Thành Nghĩa, từng bước một rơi vào cái bẫy mà Đàm Thành Nghĩa đã sắp đặt. Giang Nghĩa hoàn toàn bại trận. Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc. Giang Nghĩa đứng trước cửa sổ ở lầu hai, nhìn từng nhân viên một từ chức rồi rời đi, trên mặt không có lấy một biểu cảm nào. Không gì đau khổ hơn một trái tim khô héo, nỗi đau lớn nhất, thường đều là muốn khóc nhưng lại khóc không được. Luôn luôn là một vị khách không mời mà đến - Đàm Vĩnh Thắng. Ông ta dẫn theo người quản gia già tới khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, tới xem Giang Nghĩa bị mất mặt. Đi lên tầng hai, Đàm Vĩnh Thắng châm một điếu thuốc, vừa rít một hơi vừa đi về phía Giang Nghĩa, trên mặt nở nụ cười, cười ha hả nói: “Ơ, đây không phải chiến thần Giang Nghĩa vang danh khắp thiên hạ sao? Tại sao lại rơi vào tình cảnh như bây giờ rồi? Đáng thương quá đi mất. Bạch Dương trừng mắt nhìn ông ta, muốn phản bác nhưng không biết nên mở miệng ra làm sao. Giang Nghĩa không nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Sông có khúc, người có lúc. Đàm Vĩnh Thắng, hiện giờ ông vui mừng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ông phải khóc. “Thế sao?” Đàm Vĩnh Thắng giang hai tay: “Vậy hãy làm cho tôi khóc một lần xem nào? Nhiều người muốn khiến tôi khóc lắm, nhưng đến tận bây giờ chẳng ai làm được, Giang Nghĩa, cậu cũng không thể!” Giang Nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: “Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc thua, nhưng nhà họ Triệu và nhà họ Khương vẫn còn đó, Đàm Vĩnh Thắng vẫn chưa thắng đâu, tôi cũng còn cơ hội trở mình” Ngay khi anh nói xong câu đó, Đàm Thành Nghĩa đi đến. Đàm Thành Nghĩa trừng mắt nhìn Giang Nghĩa, lên tiếng: “Còn muốn trở mình sao? Giang Nghĩa, cậu đã không còn đường để đi rồi!” Há? Giang Nghĩa quay đầu lại. trông thấy nhóm người đi bên cạnh Đàm Thành Nghĩa, chính là Khương Lị và Triệu Hải Nhân. Hai người bọn họ vốn đứng cùng chiến tuyến với Giang Nghĩa, nhưng giờ đây lại đứng về phía Đàm Thành Nghĩa, tại sao vậy? Giang Nghĩa cau mày hỏi: “Mọi người cũng hợp tác với nhà họ Đàm à?” Khương Lị nhún vai: “Xin lỗi chủ tịch Giang, thứ nhà họ Khương chúng tôi muốn là lợi nhuận, không thể đi chết chung với cậu được. Cậu đã thua bởi Đàm Thành Nghĩa rồi, làm sao tôi có thể theo phe cậu chứ?” Triệu Hải Nhân ở bên cạnh cũng nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, vốn là như thế. Giang Nghĩa, anh thua thì phải chịu” Hai người vốn cùng chiến tuyết với Giang Nghĩa, bây giờ lại gia nhập với nhà họ Đàm, bây giờ Giang Nghĩa đã hoàn toàn thua cuộc, thua đến mức chẳng thể tức giận nổi. Có thể nhìn ra sự thất vọng và cô đơn từ trong ánh mắt của anh. Miêu Đồng bên cạnh không nhịn được, vươn tay nắm chặt cánh tay của Giang Nghĩa, muốn an ủi Giang Nghĩa, nhưng đã đến lúc này rồi, còn có thể an ủi như thế nào đây? Có an ủi nhiều hơn nữa cũng chỉ phí công vô ích. Đàm Vĩnh Thắng hút một hơi thuốc, cười ha ha nói: “Giang Nghĩa lợi hại thật đấy, không hổ là hậu duệ của Đàm Vĩnh Thắng, nhưng mà tiếc rằng, cậu lại muốn đấu với tôi, còn muốn tiêu diệt tôi. Ha ha, cậu không nghĩ thử xem, Đàm Vĩnh Thắng tôi đây có thể dễ dàng bị diệt như vậy sao?" Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, tựa như đang thở dài.