Chiến thần Tu La

AK Nam
Cập nhật:

Đàm Thành Nghĩa nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Đàm Vĩnh Thắng, ông chơi tôi?" Đàm Vĩnh Thắng nhún vai: "Thì sao? Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên. Khi đó tao có thể nhốt mày lại, bây giờ tao cũng có thể loại mày, mày mãi mãi chỉ là con tạo thôi, mày không đấu lại tao đâu" Bầu không khí ở hiện trường trở nên khó xử. Bọn họ đều cho rằng Đàm Thành Nghĩa lợi hại như vậy, đánh bại được cả Giang Nghĩa, ai ngờ cuối cùng lại là làm mướn không công. Vất vả khó nhọc lập nên Tinh Nguyệt các, cuối cùng lại thành của Đàm Vĩnh Thắng. Thật là khiến người ta thấy mà đau lòng, nghe mà rơi lệ. Đàm Vĩnh Thắng hút xong một điếu rồi đổi sang điếu khác, trong mắt ánh lên ngọn lửa vui vẻ, giống như câu nói: ai gặp chuyện vui tinh thần cũng tốt. Tâm trạng tốt thì sắc thái cũng khác. Nhưng Đàm Vĩnh Thắng chưa vui mừng được bao lâu thì đã có chuyện buồn. Đàm Thành Nghĩa lạnh lùng nói: "Cáo già, sợ là ông đã quên mất một chuyện. Hiện giờ Tinh Nguyệt các đã có chủ, cho dù ông muốn tiếp quản, cũng phải được ông chủ hiện tại đồng ý mới được" Ông chủ? Đàm Quốc Đống? Đàm Vĩnh Thắng cười to: "Thành Nghĩa, mày có nhầm lẫn gì không? Mày muốn dùng Đàm Quốc Đống để trấn áp tạo? Đúng là Tinh Nguyệt các được thành lập dưới danh nghĩa của Đàm Quốc Đống, nhưng nó đã chết rồi! Bị đốt sạch đến không thừa cả tro rồi." "Năm đó mày bị thiêu chết là giả, nhưng Đàm Quốc Đống bị thiêu chết là thật. Thành Nghĩa, nếu mày có bản lĩnh thì xuống âm phủ "mời" Quốc Đống lên đi, tạo muốn xem bản lĩnh "gọi hồn" của mày lắm đấy, ha ha ha ha. Đàm Vĩnh Thắng vô cùng kiêu ngạo, không thèm che giấu. Tất nhiên, cũng không cần che giấu. Theo như Đàm Vĩnh Thắng thấy, lúc này không ai có thể ngăn được ông ta. Thế nhưng... Giọng Đàm Thành Nghĩa lạnh như băng: "Cáo già, ông có nhầm gì không? Ông chủ của Tinh Nguyệt các không phải Quốc Đống" Hå? Đàm Vĩnh Thắng sửng sốt một hồi, rồi lại cười nói: "Mày còn muốn đùa tao à? Nếu không phải Quốc Đống thì còn là ai được nữa? Tinh Nguyệt các được thành lập dưới danh nghĩa của cháu trai tạo, nếu mày muốn lén đổi thành người khác, vậy không thể thông qua đăng ký chính thức được!" Đàm Thành Nghĩa cười ha ha. Ông ta nhìn Đàm Vĩnh Thắng như thể đang nhìn một kẻ ngốc, ngày càng cười to hơn. Hành vi kỳ lạ như vậy khiến Đàm Vĩnh Thắng kinh hãi. "Mày cười cái gì mà cười?!" Đàm Vĩnh Thắng gầm lên: "Mày thua nên quýnh quá hóa rồ rồi à?" Đàm Thành Nghĩa khoát tay: "Ông mới là kẻ mất trí ấy. Cáo già, ông cũng biết là Quốc Đống đã chết rồi, người chết làm sao có tư cách thành lập công ty?" Điều này... Lúc này Đàm Vĩnh Thắng mới nhận ra có gì đó không ổn: "Mày đang nói linh tinh gì đấy?" Đàm Thành Nghĩa lùi lại mấy bước, đi thẳng đến bên cạnh Giang Nghĩa, sau đó giơ tay nắm tay Giang Nghĩa, cười lớn: "Cáo già, không phải ông quên đấy chứ? Giang Nghĩa cũng là cháu trai ruột của ông đấy, cháu thật không giả tí nào!" Ầm!!! Giờ phút này, trong đầu Đàm Vĩnh Thắng như có hàng chục tiếng sấm nổ. Đầu đau muốn nứt ra. Khôn ba năm dại một giờ, ông ta vẫn luôn coi Giang Nghĩa là kẻ thù, ông ta đã quên mất thật ra Giang Nghĩa cũng là cháu trai mình. Cũng có nghĩa là Tinh Nguyệt các được thành lập bằng danh nghĩa của Giang Nghĩa? Ông chủ hiện tại của Tinh Nguyệt các là Giang Nghĩa?! Đàm Vĩnh Thắng lắc đầu nguầy nguậy: "Không thể nào, chuyện này là không thể, tao không tin chuyện này" Đàm Thành Nghĩa nhún vai: "Ông có tin hay không cũng có sao đâu? Dù sao thì Giang Nghĩa cũng là ông chủ của Tinh Nguyệt các, điều này được pháp luật công nhận, à đúng rồi, cũng được Đàm Vĩnh Thắng ông công nhận" Đàm Vĩnh Thắng đơ toàn tập. Ông ta công nhận để cháu trai của mình trở thành chủ nhân của Tinh Nguyệt các, nhưng điều khi ấy ông ta nghĩ đó là Đàm Quốc Đống đã chết, có tiếng không có miếng thôi. Sao ông ta ngờ được rằng Đàm Thành Nghĩa lại vàng thau lẫn lộn, để Giang Nghĩa làm chủ chứ? Hết rồi, hết thật rồi! Ngay vừa rồi, Đàm Vĩnh Thắng còn cười nhạo Giang Nghĩa kém cỏi, không bao giờ đấu lại mình, bây giờ bị vả mặt quá nhanh. Giang Nghĩa mỉm cười, nói: "Gia chủ Đàm, tôi đã nói rồi, đừng cười quá sớm, sẽ có lúc ông phải khóc đấy." Vâng, bây giờ Đàm Vĩnh Thắng thực sự muốn khóc! Cùng lúc đó, Triệu Hải Nhân và Khương Lị vốn đã "phản bội" Giang Nghĩa, cũng nở nụ cười, chế nhạo Đàm Vĩnh Thắng không nể nang gì. Hóa ra những gì họ đã nói khi trước đều là giả, tất cả đều chỉ là diễn thôi. Không chỉ vừa rồi, thực ra, kể từ khi Đàm Thành Nghĩa được trả tự do, ông ta đã đóng kịch, mọi người đều giả vờ lo lắng, suy sụp và mâu thuẫn cực độ, tất cả đều vì đóng kịch cho Đàm Vĩnh Thắng xem. Mà trong lòng họ vẫn luôn rất vui vẻ! Đàm Vĩnh Thắng lùi lại mấy bước, nhìn những người này hợp sức lừa mình, ông ta tức giận phun ra một ngụm máu. Giận quá hại tâm. Đàm Vĩnh Thắng thông minh cả đời, tính tới tính lui, tính kiểu gì cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị đám con cháu này tính kế. "Chúng mày, lũ khốn nạn!" Đàm Thành Nghĩa vui vẻ nói: "Tôi là con trai ông, nếu tôi là thẳng khốn, vậy không phải ông cũng là một thằng khốn à?" Giận tím mặt!