Chương 13
13.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong phòng ngủ của mình.
Đã khuya lắm rồi, ngoài trời tối đen như mực.
“...Kỳ Tình, Kỳ Tình?”
Không có ai trả lời, chẳng biết nha đầu kia chạy đi đâu rồi.
Vừa mới tỉnh lại nên giọng ta còn hơi khàn, cổ họng khó chịu, muốn đi rót ly nước để uống.
Ta đang định đứng dậy thì thấy một bóng người mơ hồ trong bóng tối.
“Á!”
Ta bị dọa cho gi/ật mình.
Bỗng ta nghe người đó gọi.
“...A Phi.”
La Hành?
“Sao chàng lại ở đây?”
Ta ngạc nhiên, đưa ta đ/ốt nến chiếu sáng mặt chàng.
La Hành chớp chớp mắt, gương mặt tuấn tú trở nên su/y sụ/p, trên cằm cũng có chút râu ria.
“Nàng không s/ợ sao?”
Chàng tựa vào cây cột bên cạnh, cả người có vẻ mệt mỏi.
“S/ợ chứ, ” ta cười híp mắt, “Nhưng không phải vẫn ổn đấy sao?”
“Sao lúc đó nàng lại nhảy xuống?”
Chàng hỏi ta.
“Thiếp là thê tử của chàng, sao có thể để người khác làm nh/ụ/c?”
Ta gần như thở dài khi nói ra những lời này.
“...A Phi.”
“Hửm?”
Rõ ràng ta mới là người chìm trong nước, nhưng trông chàng còn b/ệnh nặng hơn cả ta.
Ta rót hai ly nước, một cho chàng và một cho ta.
Chàng đưa tay nhận lấy, hai người chúng ta ngồi đối diện nhau chậm rãi uống.
“Ta có lỗi với nàng.”
“Không sao cả, ” ta cười, “Dù sao, nửa đời sau của chàng cũng thuộc về thiếp.”
Mắt chàng lại đỏ lên, ném ly nước trong tay, nhào tới ôm lấy ta.
“A Phi, xin lỗi, nhưng ta không thể sống thiếu nàng, xin lỗi…”
Thiếp cũng vừa nhận ra, thiếp không thể sống thiếu chàng.
Ta cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng rơi trên vạt áo mình, là nước mắt của La Hành.
“Không sao, không sao cả, không phải thiếp đã tỉnh lại rồi à?”
Đêm đó, chúng ta ôm nhau ngủ thiếp đi.