Chương 8
Thẩm Thanh Uyển nhanh chóng nhận ra, ánh hào quang của phủ công chúa không phải dễ mà giành được.
Các m/a ma giáo dưỡng trong phủ công chúa đều là những người tinh ranh, hơn nữa công chúa lại đặc biệt dặn dò họ phải “dạy dỗ tử tế”. Thế là, không một phút nào bọn họ để Thẩm Thanh Uyển được thảnh thơi.
Từ cách đi đứng, ngồi nằm, đến việc bưng trà rót nước, cử chỉ, lời nói, sắc mặt, ngữ điệu, tất cả đều phải học cho đúng mực. Không chỉ vậy, giờ giấc thức dậy của công chúa, lúc nào dùng bữa, thích ăn món gì, khẩu vị nặng nhẹ ra sao cũng phải nhớ rõ.
Thẩm Thanh Uyển có thể quyến rũ đàn ông, nhưng làm việc thì thực sự không khéo léo, mà đầu óc lại cũng không nhanh nhạy. Các m/a ma rất không hài lòng, chịu ph/ạt là điều hiển nhiên.
Sân dùng để huấn luyện ở khá xa, nhưng tiếng kêu gào thảm thiết của Thẩm Thanh Uyển vẫn vang lên r ề n r ĩ, lúc nào cũng nghe thấy được. Ta không nhịn được, phải dùng tay móc móc lỗ tai:
“Điện hạ, nàng ta ồn ào quá.”
Công chúa quả nhiên rất quan tâm đến ta, liền đưa tới cho ta hai cục bông:
“Yên tâm, chẳng bao lâu sẽ yên tĩnh thôi.”
Quả nhiên, đến giữa trưa, khu huấn luyện bỗng trở nên im phăng phắc, nguyên nhân là vì phò mã gia không nhẫn tâm nhìn đóa hoa mềm mại mà hắn ta đưa vào phải chịu khổ, nên đã xông thẳng vào và c/ứu người ra ngoài:
“Lý Hoài Dương! Ngươi có còn là người không? Ta đã sớm biết ngươi không thật lòng tiếp nhận Uyển Nhi, nhưng không ngờ ngươi lại nhẫn tâm đến mức này, định hành hạ nàng đến chít! Nếu ngươi còn như vậy, ta… ta sẽ…”
Trưởng công chúa một tay chống cằm, chậm rãi nhấm nháp hạt dưa, thậm chí không thèm nhướng mắt lên:
“Ngươi sẽ làm gì?”
Lục Nghiễn hừ lạnh, tức gi/ận nói:
“Ta sẽ tự xin rời khỏi vị trí phò mã!”
Ta đứng sau lưng công chúa, không nhịn nổi bật cười “phì” một tiếng.
Lục Nghiễn cũng chỉ có chiêu này thôi.
Ở kiếp trước, hắn ta dựa vào tình yêu của công chúa để đưa ra những yêu cầu quá đáng. Nếu công chúa không chịu, hắn ta lại dọa tự xin rời khỏi vị trí phò mã.
Nhưng khi đó Công chúa là người hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu, yêu Lục Nghiễn đến mức vô phương c/ứu chữa, vì dỗ dành hắn mà nàng nhượng bộ hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn đ á n h đổi cả mạng sống của mình.
Nhưng công chúa bây giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi. Dỗ dành đàn ông ư? Không đời nào!
Chỉ thấy nàng lấy từ trong áo ra tờ thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn, vứt xuống đất:
“Nếu đã vậy, bản cung sẽ theo ý ngươi. Từ nay hai ta không còn liên quan gì, nam cưới nữ gả, không ai can thiệp vào ai!”
Lục Nghiễn nhìn tờ thư hòa ly sững người tại chỗ, mãi không thể hoàn h/ồn. Nhưng công chúa thì tỉnh táo hơn hắn ta nhiều, nàng nháy mắt với ta:
“Xuân Đào, phò mã gia còn phải chăm sóc Thẩm cô nương kia, chắc không tiện vào trong thu dọn đồ đạc đâu. Ngươi đi thu dọn giúp phò mã gia, coi như chúng ta tiễn hắn ta một đoạn đường.”
Việc này, ta thích làm lắm.
“Dạ, nô tỳ đi một lát rồi trở lại ngay!”
Ta dẫn theo vài nha hoàn, bà tử xông thẳng vào phòng, thoáng cái đã thu dọn hết đồ đạc của Lục Nghiễn.
Lúc hắn ta gả vào phủ công chúa vốn chẳng mang theo nhiều đồ. Phụ thân của hắn ta, vị Thái phó cả đời thanh cao cũng không cho hắn ta một đồng nào.
Những năm qua, Lục Nghiễn ăn ngon mặc đẹp ở phủ công chúa, tiêu xài đều là tiền của nàng ấy.
Tiêu thì cứ tiêu, ăn bám không phải là việc đáng x/ấu hổ, nhưng có kẻ lại thích ăn bám theo cách đặc biệt! Hắn ta vừa ăn bám, vừa nói x/ấu công chúa, chẳng biết chút nào về việc bù đắp tình cảm, đúng là làm hỏng thanh danh của những kẻ ăn bám!
Sau này nếu người khác không thể ăn bám được nữa thì đều là lỗi của hắn ta hết!
Chưa đầy một khắc, ta đã vác hành lý của Lục Nghiễn chạy ra ngoài:
“Điện hạ, hành lý của Lục Nghiễn đều ở đây, nô tỳ đã kiểm tra kỹ lưỡng, tuyệt đối không thiếu sót chút gì.”
Công chúa cầm lấy bọc đồ từ tay ta, ước lượng một chút, x/á/c nhận bên trong chỉ có vài bộ quần áo, rồi mỉm cười:
“Xuân Đào, ngươi đổi cách gọi nhanh thật đấy, nhưng bản cung rất thích! Lục Nghiễn vốn không xứng làm phò mã của bản cung. Để hắn ta ra đi đúng như lúc hắn ta đã đến đi!”
Ta gật đầu đồng tình:
“Nô tỳ cũng cho rằng Lục Nghiễn không xứng với công chúa, công chúa đáng được ghép đôi với người tốt hơn.”
Lục Nghiễn là kẻ rất sĩ diện, khi thấy hành lý của mình bị ta vứt xuống đất, lập tức nổi cơn thịnh nộ:
“Được, các ngươi… các ngươi giỏi lắm! Lý Hoài Dương, ngươi nhớ lấy, hôm nay là ngươi tự đòi hòa ly. Ta ra khỏi cửa này rồi sẽ không bao giờ quay lại. Ngươi sau này đừng hòng c/ầu x/in ta!”
Hắn ta nhặt bọc đồ trên đất lên, bế theo Thẩm Thanh Uyển đang ngất xỉu dứt khoát rời đi.
Nhìn dáng vẻ h u n g t ợ n của Lục Nghiễn, ta chợt nhớ đến tâm địa n h a m h i ể m của hắn. Kiếp trước, hắn ta đã lợi dụng sự yêu thương của công chúa, lén lút xâm nhập vào thư phòng của nàng ấy, giấu những bức thư b/án nước cho kẻ th/ù để vu oan cho nàng.
Đời này, không thể đảm bảo hắn ta không giở lại chiêu cũ.
Ta thấy cần phải nhắc nhở công chúa:
“Công chúa, Lục Nghiễn là kẻ âm hiểm x ả o t r á, hay là… chúng ta cho người theo dõi hắn ta đi?”
Công chúa nâng chén trà nhỏ, một tay chống cằm, hứng thú nhìn ta:
“Xuân Đào, bản cung biết ngươi lo lắng.”
Ta vội cúi đầu, định mở miệng giải thích, nhưng nàng đã đưa tay xoa đầu ta:
“Yên tâm, bản cung sẽ cho ngươi sống những ngày thật tốt đẹp.”
Ôi, cảm động quá đi mất!
Ngay sau đó, công chúa đưa tay kéo ta lại:
“Xuân Đào ngoan, ngươi thấy trong sách có mỹ nam nào hợp với bản cung không? Bản cung giờ đã hòa ly rồi, phải tìm món ngon khác thôi!”
Món ngon ư? Nhiều lắm!