Chương 890 Tại sao hắn dám nói ra những lời như thế chứ?
Giọng nói lạnh như băng khiến Nhậm Bạch Hạc không khỏi nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Tôi đến từ nhà họ Nhậm trong Di Tích Cấm.”
“Chỉ vài giờ trước, người hầu của mẹ cậu là Hàn Lập đã tìm đến tôi, mong tôi đưa cậu trở về nhà họ Nhậm, vì thế tôi mới đến thử thách cậu một chút.”
Nói đến hai chữ “thử thách”, Nhậm Bạch Hạc cũng cảm thấy xấu hổ.
Với chút thực lực của mình, có tư cách gì để thử thách người ta chứ?
“Hàn Lập? Lão Hàn? Người hầu của mẹ tôi? Mau nói cho tôi biết về nhà họ Nhậm và mẹ tôi rốt cuộc là thế nào?”
Lý Quân cau mày hỏi.
“Mẹ cậu là tam tiểu thư của nhà họ Nhậm, vừa sinh ra đã bị phát hiện là phế mạch bẩm sinh, không thể kế thừa huyết mạch nhà họ Nhậm, mà nhà họ Nhậm thì xem huyết mạch còn quan trọng hơn cả trời nên mẹ cậu bị ghẻ lạnh, chỉ có bà ngoại cậu là thật lòng yêu thương bà ấy.”
“Sau khi bà ngoại cậu bất ngờ qua đời, mẹ cậu bị trục xuất khỏi gia tộc, rời khỏi Di Tích Cấm và lưu lạc ngoài thế gia.”
“Hàn Lập rất trung thành và tận tâm với mẹ cậu nên luôn theo sát bên cạnh bà ấy.”
Nghe đến đây, Lý Quân tức giận không thôi.
“Chỉ vì không thể tu luyện mà bị đuổi khỏi gia tộc, còn có người cha nào độc ác hơn thế nữa không?”
Ánh mắt Lý Quân trở nên âm trầm, luồng sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể anh bị kích phát, khí tức sát phạt tàn bạo lan tỏa khắp nơi.
Sắc mặt Nhậm Bạch Hạc tái mét, nhìn Lý Quân mà hoảng sợ như nhìn thấy ác ma.
“Khí tức này thật đáng sợ!”
Lúc này, Lý Quân thu lại sát khí trong lòng, cũng thu đao lại.
Nhậm Bạch Hạc vội vàng nói: “Lý Quân, với thực lực cậu vừa thể hiện, nếu trở về nhà họ Nhậm chắc chắn sẽ được coi trọng, thậm chí có thể được định làm gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Nhậm.”
Nói đến đây, ánh mắt Nhậm Bạch Hạc rực cháy.
Nếu ông ta có thể đưa Lý Quân trở về nhà họ Nhậm, mà Lý Quân thật sự kế thừa chứa gia chủ thì địa vị của ông ta trong nhà họ Nhâm chắc chắn sẽ một bước lên trời.
Không ngờ Lý Quân lại cười lạnh sau khi nghe hắn ta nói.
“Một gia tộc không có tình thân như thế, tôi không thèm quay về. Tất nhiên, sẽ có một ngày, tôi sẽ đến nhà họ Nhâm.”
“Mặc dù tôi chưa từng gặp mặt Nhậm Châu Vũ, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của tôi, bọn họ đã trục xuất mẹ tôi ra khỏi gia tộc, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ.”
Nghe những lời này của Lý Quân, Nhậm Bạch Hạc lập tức sửng sốt.
Lý Quân không chỉ từ chối quay về nhà họ Nhậm mà còn nói sẽ đến nhà họ Nhậm để đòi lại công bằng.
Tại sao hắn dám nói ra những lời như thế chứ?
Hắn thật sự không biết nhà họ Nhậm khủng bố cỡ nào sao.
Ở toàn bộ Di Tích Cấm, nhà họ Nhậm là một thế lực siêu cấp danh chấn thiên hạ.
“Lý Quân, nhà họ Nhậm không đơn giản như cậu nghĩ đâu, dù cậu có đánh bại được tôi, nhưng tôi chỉ là một trưởng lão bình thường trong nhà họ Nhậm thôi…”
Nhậm Bạch Hạc cố gắng thuyết phục Lý Quân, nhưng lại bị Lý Quân lạnh lùng cắt lời: “Dù nhà họ Nhậm mạnh đến đâu, cũng không mạnh bằng tôi.”
Ngông cuồng, kiêu ngạo, bá đạo đến cực điểm.
Ngay cả Nhậm Bạch Hạc cũng ngẩn người tại chỗ.
Dù nhà họ Nhâm có mạnh đến đâu cũng không bằng hắn, đây rốt cuộc là tự tin hay ngông cuồng?
Xem ra trận chiến chém chết Hồng Thánh Vân đã khiến hắn bị chiến thắng làm mờ lý trí.
“Ông đi đi, thay tôi nói với gia chủ nhà họ Nhâm, sau này tôi sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi.”
Nói xong, Lý Quân xoay người bước vào biệt thự.
Để lại Nhậm Bạch Hạc đứng đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Quân, cuối cùng nhặt lại thanh kiếm gãy của mình rồi tập tễnh rời đi.
Ở một bên khác, hai anh em Hàn Tuyên và Hàn Lập đang lo lắng chờ đợi.
“Đệ nói xem, Lý Quân có vượt qua được thử thách của trưởng lão Bạch Hạc không?”
Đại ca Hàn Tuyên lo lắng hỏi.
Hàn Lập thì cười nói: “Đại ca, huynh cứ yên tâm đi, với thiên phú của Lý Quân, trưởng lão Bạch Hạc nhất định sẽ rất tán thưởng cậu ấy.”
Nhưng lời vừa dứt, đã thấy một bóng người lảo đảo đi vào sân biệt thự, chính là Nhậm Bạch Hạc.
“Trưởng lão Bạch Hạc, người làm sao vậy?”
Hai anh em thấy thế thì vội vàng chạy tới.
Chỉ thấy sắc mặt Nhậm Bạch Hạc trắng bệch, ngực còn có một vết thương kinh khủng.
Cảnh tượng ấy khiến hai anh em choáng váng.
Người nào mà có thể làm trưởng lão Bạch Hạc bị thương nặng thế này?
Hàn Tuyên hét lớn: “Ngay cả trưởng lão nhà họ Nhậm mà cũng dám đả thương, chẳng lẽ muốn khai chiến với nhà họ Nhậm sao?”
Nghe vậy, Nhậm Bạch Hạc lại hừ lạnh một tiếng.
“Người làm tôi bị thương không ai khác mà chính là thiên tài Lý Quân mà các người vừa nhắc tới đấy.”
“Cái gì?!”