Chương 15
Chẳng biết vì sao, nhìn thấy Cẩn Xuyên để lại những những dòng chữ này.
Trong lòng tôi nhất thời cảm thấy từng đợt trống rỗng, như là bị người ta mạnh mẽ x/é toạc một lỗ.
Cơn gió lạnh lẽo thổi thẳng vào trong phòng, từng cơn từng cơn rét buốt.
Đến nỗi cả buổi sáng tôi lên lớp đều trong tình trạng mất tập trung.
Không biết Tiểu Xuyên bây giờ thế nào rồi?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, tiếng tin nhắn điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Có khi nào là Tiểu Xuyên?
Tôi mang tâm tình thấp thỏm mở khóa điện thoại, nhận được lại là một tin nhắn xa lạ.
Nhấp vào thì đây là một video.
Trong video, thiếu niên đuôi cá bị trói cả hai tay, trong miệng còn bị người ta nhét tấm vải.
Cho dù thiếu niên có dãy dũa như thế nào, cũng đều là vô ích.
Trong ánh mắt tràn ngập nỗi h/oảng s/ợ, mặc dù như thế, vẫn kiên quyết lắc đầu trước ống kính.
Giống như đang cảnh tỉnh tôi điều gì đó.
Mà tôi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Cẩn Xuyên ở trong ống kính.
Một ngọn lửa không biết bắt đầu từ đâu xông thẳng lên đỉnh đầu tôi:
[Mày là ai?
Tại sao lại bắt Tiểu Xuyên?
[Đừng đụng vào em ấy, có bản lĩnh thì nhắm vào tao nè.]
Tôi cố nén tức gi/ận, dùng một chút lý trí còn sót lại biên tập ra mấy dòng tin nhắn gửi qua.
Chờ đợi vài giây đầu óc tôi đều trống rỗng, thật ra mà nói, tôi cũng không chắc chắn mình còn có thể gặp lại Tiểu Xuyên hay không.
Bây giờ, tôi dường như có thể càng thêm cảm nhận được tầm quan trọng của Tiểu Xuyên đối với tôi.
Có lẽ em ấy đã không chỉ là người thân của tôi nữa rồi.
[Giáo sư Cẩn, muốn c/ứu em trai của anh sao?
[Nếu muốn thì mang theo thành quả nghiên c/ứu đ/ộc quyền của anh đến nơi tôi đã chỉ định.
[A, đúng rồi, quá hạn thì không đợi nữa đâu nhé, hơn nữa chỉ có thể một mình anh đến thôi.
[Nếu không, tôi cũng không dám đảm bảo cậu em trai này của anh còn có thể nguyên vẹn an toàn trở về hay không nữa.”
Đối phương đây là u/y hi*p trắng trợn.
Nhưng mà tôi biết, vì c/ứu Tiểu Xuyên, chỉ có thể nghe lời gã.
Tôi ngắn gọn trả lời gã, nhanh chóng về nhà để thu dọn tất cả những gì tôi đã nghiên c/ứu kể cả liên quan đến bằng sáng chế.
Thu thập, sắp xếp, đóng gói, làm liền một mạch.
TÌnh huống như bây giờ, chỉ cần chậm một giây, tôi cũng sợ Tiểu Xuyên sẽ bị xâm hại.
Tiểu Xuyên, em đừng sợ, anh trai tới c/ứu em rồi đây.
Trên đường tìm đến chỗ của Tiểu Xuyên trí nhớ của tôi rất hỗn lo/ạn.
Vô số mảnh ký ức có liên quan đến Tiểu Xuyên khi ở bên cạnh tôi bị động chắp vá trong đầu tôi.
Một mảnh lại một mảnh, từng khoảnh khắc nối tiếp từng khoảnh khắc.
Cho đến khi gom lại thành một Tiểu Xuyên nguyên vẹn, khuôn mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn.
Em ấy luôn cười hỏi tôi: “Anh, anh sẽ thích em đúng không?”
Đáp án này, tôi đến nay vẫn chưa tìm được.