Chương 7
Đúng dịp mùng một, Hoàng Hậu phải giảng về “Nữ Đức” và “Nữ Giới” cho các phi tần.
Ta cầm quyển sách, chưa kịp mở miệng.
Đã nghe thấy tiếng cười khẩy từ bên dưới.
Là Tống Thủy Vận.
Khóe môi nàng ta cong lên một đường cong mỉa mai, vẻ mặt kh/inh thường.
“Nữ Đức, Nữ Giới gì chứ, đều là c ặ n bã phong kiến.”
“Chỉ có mấy người cổ đại như các ngươi mới coi nó như báu vật.”
“Thật sự là n g u không ai bằng.”
“Không thể có chế độ một vợ một chồng đã đành, còn tự nguyện học mấy thứ này.”
Rất tốt.
Sự n g u n g ố c của nàng ta rất hợp ý ta.
Đúng như dự đoán, Cung Phi lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Tống Thủy Vận.
“Hi tần, ngươi nói b ậ y bạ gì vậy?”
“Còn cần ta lặp lại một lần nữa sao?” Tống Thủy Vận đối đầu với nàng ta.
“Những thứ ngươi học từ nhỏ đều là c ặ n bã, ngươi biết c ặ n bã là gì không?”
Tống Thủy Vận mồm mép lanh lợi: “Bệ hạ đã nói ta là người tài hoa, ngươi là cái thá gì mà dám nghi ngờ ta, còn dám nói ta ăn nói b ậ y bạ.”
“Ngươi.”
Cung Phi bị nàng ta làm cho t ứ c gi ậ n đến mức không nói nên lời, ôm lấy ng/ực.
Tống Thủy Vận vẫn chưa thỏa mãn, liếc nhìn ta một cái.
Sau khi lấy lại s ủ n g ái, nàng ta càng thêm kiêu căng, hừ lạnh một tiếng: “Hoàng hậu Đại Ngụy, trong đầu chỉ có những thứ này? Thê tử coi phu quân là trời?”
Ta nhịn không được cười lên: “Vậy trong đầu ngươi lại có cái gì?”
“Đương nhiên là…”
“Thôi bỏ đi, nói cho ngươi nghe cũng chẳng hiểu. Dù sao, những gì ta có thể làm cho Minh Hạc, còn nhiều hơn những gì ngươi có thể làm.”
Cố Linh rốt cuộc đã cho nàng ta uống thứ th/uốc mê gì.
Mà khiến nàng ta si mê đến thế.
Tống Thủy Vận đi đến bên cạnh ta, khẽ cúi người.
Ánh mắt nàng ta tràn đầy á c ý.
Nói nhỏ bằng giọng chỉ hai chúng ta nghe thấy, mỉm cười nói:
“Tạ Gia, ta đã nói rồi, vị trí Hoàng hậu của ngươi, sớm muộn gì cũng là của ta.”
Nói xong, nàng ta hất tay áo, đi thẳng.
Ta siết ch/ặt tay áo gấm thêu hoa.
Cung Phi có chút không cam lòng: “Hi tần dám chống đối như vậy mà nương nương cũng không trừng p h ạ t nàng ta, theo thần thiếp, nên đ á n h bằng roj cho đến chớc mới phải.”
Ta thở dài.
Xua tay: “Bổn cung mệt rồi, các ngươi cũng lui ra đi.”