Chương 13
Sát thủ A mang th* th/ể của Mỹ Quyên đi.
Tổ chức có thứ bậc rất ch/ặt chẽ, chúng ta cũng không biết người thuê là ai.
Tôi muốn b/áo th/ù thì nhất định phải dẫn dụ rắn ra khỏi hang.
Tôi mang đầu của em gái đi sau đó ném căn cước của Mỹ Quyên xuống hồ để khiến mọi người cho rằng người ch*t là Mỹ Quyên, còn tôi thì xuất hiện dưới thân phận của Từ Nguyệt.
Đến ngày 8 tháng 1, sát thủ A nhận được nhiệm vụ thì trợn tròn mắt.
Sao cô gái bị hắn ta c/ắt đầu vào ngày 4 vẫn còn sống thế này?
“Hắn ta sẽ không báo cáo lại với tổ chức, nếu không sẽ mang tiếng lơ là nhiệm vụ, cho nên A nhất định sẽ tìm đến tôi.”
Tôi ngồi trên sô pha, nhìn Triệu Ý mình đầy thương tích đang gian nan chạy trốn ra ngoài.
“Ông chủ Triệu, ông trốn xong chưa?”
Tôi đứng dậy, vươn vai, bắt đầu đi săn.
“Tôi đã cho ông cơ hội chạy trốn rồi đó nha. Nhưng mà theo lời của ông, bây giờ cửa sổ đã bị khóa, cửa chính cũng bị tôi khóa, tín hiệu thì bị che đậy, ông có thể trốn ở đâu được đây?”
Ngoài biệt thự là giông tố bão bùng cho nên tôi đã cố ý ch/ặt ngắt điện.
Giống như đêm đó ở trong ký túc xá, tôi thật sự rất thích thế giới bóng tối.
Đó là sân nhà của tôi.
Đội trưởng Đường nói đúng, đêm đó, tôi không phải đang tự vệ.
Tôi đang b/áo th/ù.
Triệu Ý vào bếp tìm d/ao để tự vệ. Nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của ông ta, tôi không khỏi bật cười.
“Xin hãy tha cho tôi, c/ầu x/in cô!”
“Tôi có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, tôi có thể đưa hết cho cô tất cả số tiền tôi gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ!”
“Nếu cô muốn rời khỏi tổ chức, tôi cũng có thể giúp cô. Cô tha cho tôi, tha cho tôi đi!”
“C/ầu x/in cô!”
Tôi bẻ g/ãy cánh tay, đ/ập nát đầu gối của ông ta. Triệu Thiên Thân vẫn đ/au khổ c/ầu x/in.
Nước mắt nước mũi ông ta chảy giàn giụa, không ngừng nức nở, thậm chí quỳ lạy c/ầu x/in.
“Tám cô gái đó, và cả em gái của tôi nữa, họ cũng đã c/ầu x/in như vậy trước khi ch*t.”
Nhưng ai sẽ nghe chứ?
Tôi nói cho ông ta một bí mật:
“Đừng xin tha với sát thủ, điều này chỉ làm chúng tôi càng thêm hưng phấn mà thôi.”
Nói xong, tôi đ/á ông ta xuống cầu thang.
“Biết vì sao mà tôi phát hiện ông đã chuyển đổi đến thân thể của Triệu Ý không?”
Thói quen nhỏ của một người rất khó sửa đổi.
Triệu Ý thuận tay trái, anh ta sẽ luôn đeo đồng hồ trên tay phải nhưng Triệu Thiên Thân lại mang bên tay trái.
Còn có rất nhiều chi tiết nhỏ nhưng phải là người được đào tạo chuyên nghiệp thì mới phát hiện được.
Tôi cắn đầu ngón tay, làm theo những gì đại sư đã dạy, vẽ bùa lên giữa trán ông ta.
“Xem ra tôi rất có thiên phú trong lĩnh vực này.”
Vẽ đúng tiêu chuẩn lắm đó.
Đến tôi cũng phải cảm động trước lòng tốt của mình.
“Ông chủ Triệu, hôm nay chính là ngày ch/ôn cất của ông đấy.”
“Mau cút về thân thể của mình đi.”
Sau khi tôi vẽ nét cuối cùng xong, toàn thân Triệu Thiên Thân r/un r/ẩy cả lên, ông ta tuyệt vọng kêu thảm thiết.
Tôi thưởng thức bộ dáng đ/au đớn bị rút linh h/ồn của ông ta.
Thầy của chúng tôi đã từng dạy, kỹ thuật gi*t người cao cấp nhất trên đời chính là trung tâm.
Vì trường sinh mà Triệu Thiên Thân hao tâm tổn trí, thận trọng từng bước, không tiếc gi*t người. Ngay lúc ông ta cho rằng mình đã thành công, ngay lúc ông ta đắc ý nhất thì mộng đẹp vỡ tan.
Đây chính là sự trả th/ù của tôi.