Chương 2
Không ai tin chuyện q/uỷ thần tôi kể cả.
Các bạn học bắt đầu cung cấp manh mối cho cảnh sát.
“Từ Nguyệt và Mỹ Quyên đang học thạc sĩ năm thứ ba, hai người bọn họ đều đang cạnh tranh biên chế ở một bệ/nh viện.”
“Từ Nguyệt và Mỹ Quyên à, trông có vẻ không thân lắm, hai người họ cái gì cũng tranh giành hết.”
“Hai người họ hết tranh giành học bổng đến tranh giành bạn trai, bây giờ thì vì tranh giành công việc mà ra tay chăng?”
Tôi hết đường chối cãi, bị cảnh sát mang về đồn tiến hành thẩm vấn.
Nhưng chẳng bao lâu, vụ án này đã được điều tra cùng với một vụ án gi*t người liên hoàn khác.
Người phụ trách là đội trưởng Đường.
“Cô và Mỹ Quyên đều là sinh viên được ông chủ Triệu Thiên Thân bảo trợ đúng không?”
Tôi nói đúng. Hai người chúng tôi đều đến từ Trường Tiểu học Hy Vọng, Triệu Thiên Thân là một người giàu có thích làm việc thiện, ông ấy đã quyên tặng rất nhiều tiền và thiết bị cho trường học của chúng tôi.
“Thành tích học tập của tôi và Mỹ Quyên rất tốt nên ông ấy đã tài trợ học phí cho chúng tôi học lên tới thạc sĩ.”
Ông chủ Triệu tốt bụng nhân từ, là cha mẹ tái sinh của chúng tôi.
Trong phòng thẩm vấn, đội trưởng Đường lần lượt bày ra tám bức ảnh.
Mỗi bức ảnh là một người ch*t.
Tình trạng t/ử vo/ng của mỗi người bọn họ đều rất kỳ lạ. Có người ch*t chìm trong chậu rửa mặt, mất đi đôi tay, có người thì mất trái tim và nơi đó được thay thế bằng một quả táo đỏ.
Tôi nghiêm túc quan sát từng bức ảnh.
“Hình như cô không sợ mấy cái này lắm nhỉ?” Ông ấy bình tĩnh quan sát tôi.
Tôi cảm thấy ông ấy giống như một gã thợ săn, đang chực chờ chuẩn bị đi săn.
“Tôi là sinh viên trường y đang học lên thạc sĩ. Nên sợ hãi thì cũng đã sớm sợ hết lúc còn học khoa chính quy rồi.”
Báo cáo pháp y có viết rằng mặt c/ắt chỗ đầu của Mỹ Quyên rất gọn gàng.
Thứ có thể gây ra vết c/ắt gọn gàng như vậy rất có thể là d/ao phẫu thuật.
Rất có khả năng, người sử dụng cũng có kiến thức y học.
Đội trưởng Đường mỉm cười, trở lại vấn đề chính:
“Mấy tháng nay, tính cả Mỹ Quyên thì đã có tám người nữ bị đã liên tiếp bị s/át h/ại dã man. Th* th/ể của bọn họ đều thiếu một bộ phận hay cơ quan nào đó.”
Tôi im lặng.
“Hung thủ rất cẩn thận, không để lại bất kỳ manh mối nào. Nhưng tám người này đều có một điểm giống nhau.”
Đội trưởng Đường nói với tôi, bọn họ đều là những nữ sinh mà ông chủ Triệu từng bảo trợ.
Ông ấy đã bảo trợ tổng cộng chín cô gái.
“Và Từ Nguyệt cô chính là người thứ chín.”