Chương 7
“Câu chuyện của cô cũng có thể giải thích theo một cách khác.”
Ông ấy kể một phiên bản khác của câu chuyện.
“Từ Nguyệt, cô có thể biết trước được sát thủ sẽ đến, là bởi vì…”
Ánh mắt của ông ấy trở nên sắc bén.
“Hắn ta vốn là do cô hẹn đến.”
Tôi không khỏi rùng mình, sợ hãi trước suy đoán á/c ý của ông ấy.
“Toàn bộ quá trình trốn thoát và chiến đấu đều là lời khai từ một phía của cô. Toàn bộ tòa nhà đều cúp điện, trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, cô không những thành công chạy trốn khỏi tên sát thủ mà còn gi*t ngược lại hắn ta. Cô không thấy vô lý sao?”
Tôi không khỏi vỗ tay cho ông ấy.
“Vậy vì sao tôi lại muốn gi*t hắn ta chứ, và tôi hẹn hắn ta như thế nào được?”
Không có chứng cứ, tất cả đều là nói suông.
Tôi mỉm cười mệt mỏi:
“Đội trưởng Đường, đợi khi nào chú tìm được chứng cứ rồi hãy quay lại, tôi mãi mãi chào đón chú.”
Hung thủ ch*t không đáng tiếc, điều đáng tiếc duy nhất là tung tích đầu của Mỹ Quyên đã trở thành một bí ẩn chưa được giải đáp.
Hôm nay tôi xuất viện, bệ/nh viện đã nghênh đón một vị khách quý.
Cuối cùng thì phú hào Triệu Thiên Thân cũng đã xuất hiện.
Nhà họ Triệu giàu có mấy đời, có thể nói là một tay che trời ở thành phố G. Triệu Thiên Thân đi cùng viện trưởng đến phòng bệ/nh, cầm tay tôi ân cần hỏi han:
“Tiểu Nguyệt, sát thủ kia có lẽ là do kẻ th/ù của ông mời đến để phá hư thanh danh của ông. Con yên tâm, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
Ông ấy vẫn chân thành như thế, vẫn giống như trước kia.
Nhưng tôi lại nhận thấy có một chút khác thường.
Sức khỏe của Triệu Thiên Thân vẫn luôn không được tốt. Năm tôi học cấp 2, ông ấy có đến trường học phát giấy khen, lúc ấy trên cánh tay đã có những đốm màu nâu.
Bây giờ ông ấy trẻ hơn rất nhiều. Làn da bóng loáng, tóc đen nhánh, tràn đầy sức sống như thể trẻ lại 20 tuổi vậy.
Tôi lặng lẽ rút tay ra rồi hỏi:
“Ông nội à, Triệu Ý đâu rồi?”
“Thằng bé đang ở công ty, lát nữa nó sẽ đến thăm con. Cái ch*t của Mỹ Quyên làm thằng bé rất đ/au khổ, nhờ con an ủi nó nhiều hơn.”
Có đôi khi tôi không thể hiểu được rốt cuộc là Triệu Ý thích ai. Với tôi và Mỹ Quyên, anh ấy sẽ không bên nặng bên nhẹ, anh ấy sẽ chu đáo chuẩn bị hai món quà tương tự cho chúng tôi.
Mỹ Quyên đã từng mỉa mai: “Người nuôi chó phải biết xử lý mọi việc công bằng.”
Cậu ta chỉ mỉa mai ngoài miệng vậy thôi. Sau lưng lại vừa học vừa làm để m/ua một chiếc đồng hồ giá trên trời (trong mắt chúng tôi) để tặng cho Triệu Ý.
Lúc ấy Triệu Ý vô cùng kinh ngạc.
Tôi nấu canh rồi đến công ty của Triệu Ý.
Trông anh ấy rất hốc hác, lúc nào cũng bận rộn xử lý công việc. Tôi chú ý tới đồng hồ trên cổ tay anh ấy, là một chiếc Rolex, phỏng chừng khoảng 1 triệu tệ.
“Đúng rồi, chiếc đồng hồ mà lúc trước Mỹ Quyên tặng cho anh đâu rồi?” Tôi giả vờ lơ đãng hỏi.
Nhất định là trùng hợp thôi?
Sao Triệu Ý lại có qu/an h/ệ với sát thủ được?
Hồi lâu sau Triệu Ý mới phản ứng: “Ồ, hôm nay quên đeo, làm sao vậy?”
“Đó là di vật của Mỹ Quyên, tôi muốn giữ làm kỷ niệm.”
Mấy ngày sau, Triệu Ý cử tài xế đưa đồng hồ đến cho tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không nghi thần nghi q/uỷ nữa.
Buổi tối, tôi ngồi trên giường của Mỹ Quyên rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hung thủ đã ch*t, khó khăn lắm tôi mới ngủ được một giấc ngon.
Nhưng khi tôi xoay người, lại va phải một thứ gì đó lạnh như băng.
Tôi mở mắt ra, th* th/ể của Mỹ Quyên đang lặng lẽ ngủ say trên chiếc gối đầu bên cạnh.