Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Ss Tần
Cập nhật:

Chương 5894 "Tôi không muốn chết..."

Nói xong. Mặc Nhiễm Y ngồi bệt xuống đất! Cơ thể mềm mại run rẩy. Nước mắt cũng tuôn rơi! Cô ta rất không muốn chết. Nhưng hiện thực lại không cho cô ta bất kỳ một đường sống nào! "Diệp công tử... anh... tự vẫn đi... có khi may mắn, lại hồi sinh ở khu vực trung tâm núi thí luyện..." "Tôi đã bị 'giết' hai lần rồi, không còn cách cứu nữa!" Mặc Nhiễm Y ôm lấy vai mình. Giọng nói thì nghẹn ngào, rưng rức! Cùng lúc đó, phía xa nơi chân trời đen kịt, hàng loạt Đại Đế cấp chín bay lên trời, lao như điên về phía trung tâm núi thí luyện! "Phụt..." Những người tốc độ không đủ nhanh, vừa chạm vào kết giới không gian! Cơ thể đã nổ tung, hóa thành huyết vụ! "Tôi không muốn chết đâu!" "Chạy mau! Tôi không muốn chết ở đây!" "Ta đã tu võ suốt một trăm năm mươi triệu năm, ta không thể chết ở đây được!" "Hu hu hu... ta là thiên tài ở Huyền Hoàng Hạo Vũ, tại sao ta phải chết ở đây, ta không cam tâm!" Vô số Đại Đế cấp chín, và cả tu võ giả cảnh giới Vĩnh Sinh. Đang gào khóc thảm thiết! Thậm chí. Họ còn không tiếc đốt cháy tinh huyết bản nguyên, nhưng tinh huyết bản nguyên rồi cũng có hạn! Vừa lao ra chưa bao xa đã bị kết giới không gian đang thu hẹp nhanh như gió đuổi kịp, hóa thành huyết vụ! "Ta hận ahhh!" Những người này phát ra tiếng kêu cuối cùng trong cuộc đời này. "Tiểu Tháp, ông hút cô ấy vào không gian trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi!" Diệp Bắc Minh bay lên trời. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nhóc con, bổn tháp không làm được!" "Toàn bộ phép tắc không gian trong núi thí luyện đã bị phong tỏa, hình như chỉ có mỗi nghĩa địa Hỗn Độn trên người cậu là không bị ảnh hưởng thôi!" Diệp Bắc Minh nhíu mày. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời! Khắp núi thí luyện đều bị giám sát. Bây giờ anh mà tùy tiện sử dụng nghĩa địa Hỗn Độn, chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện! "Mặc cô nương, cô xác định cô muốn chết, phải không?" Một giọng nói lạnh nhạt vang lên! Mặc Nhiễm Y ngẩng đầu lên, mắt ngập nước: "Diệp công tử...?" Diệp Bắc Minh nói: "Nếu không muốn chết thì lên lưng tôi!" "Diệp công tử... tôi... chúng ta không thể chạy nhanh hơn kết giới không gian đâu..." Mặc Nhiễm Y mắt đỏ hoe. Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn Mặc Nhiễm Y: "Tôi nhắc lại lần cuối, cô có muốn chết ở đây không?" "Tôi không muốn chết..." Mặc Nhiễm Y run run.