Độc Tôn truyền kỳ

Kiếm Thần Yêu Nghiệt
Cập nhật:

Chương 4579 “Tiền bối là ai?”

“Đi đi!” Phong Giác ở bên kia hét lớn, Lâm Nhất cắn răng, dang đôi cánh Kim Ô rồi quay người, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Sao ta có thể bỏ mặc sư huynh lại mà rời đi một mình… Trong lòng Lâm Nhất bực tức, vô cùng khó chịu. Đặc biệt khi nghĩ đến, chỉ sau năm chiêu, có khả năng Phong Giác sẽ chết, vẻ mặt hắn càng thêm đau đớn. Nhưng hắn vẫn phải đi, nếu không tất cả những gì sư huynh Phong Giác đã làm đều trở nên vô nghĩa. “Không ngờ kẻ bị xem là nỗi nhục của Dao Quang như ngươi, mà cũng có cốt khí đấy…” Gia Cát Thanh Vân nhìn Phong Giác, lộ vẻ chế giễu, ông ta ung dung, hoàn toàn không để tâm đến Lâm Nhất đang dần đi xa. Kẻ này chỉ ở cảnh giới Thần Đan mà thôi, muốn đuổi theo thì chỉ cần một hơi là có thể đuổi kịp. “Không cần ông lo, còn ta ở đây, ông đừng mong bắt được sư đệ ta!” Phong Giác căng thẳng, nhưng khuôn mặt già nua ấy hiện lên vẻ cố chấp, bướng bỉnh như thiếu niên. “Ha Ha Ha!” Gia Cát Thanh Vân cười lớn. “Ông cười cái gì?” Phong Giác giận dữ nói. “Ta cười ngươi quá ngây thơ.” Gia Cát Thanh Vân lắc đầu, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, không đợi đối phương nổi giận, ông ta đã giơ tay đánh xuống. Huyền Thiên Bảo Giám, nghịch chuyển càn khôn! Mặt trời và mặt trăng xoay chuyển trong lòng bàn tay, trời đất đảo lộn, hư không vặn vẹo, hỗn độn xuất hiện, trên người Gia Cát Thanh Vân bùng lên thánh huy vô tận. Bùm! Ông ta đánh xuống, Phong Giác thậm chí không kịp rút kiếm quá nửa tấc, toàn bộ kiếm thế lập tức bị nghiền nát, người ngã gục xuống mặt biển, kinh mạch rối loạn, lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát. Phụt! Từng ngụm từng ngụm máu phun ra, sắc mặt Phong Giác tái nhợt đến cực điểm, trong máu ông ta có lẫn vô số mảnh vỡ của nội tạng. Một chiêu… Phong Giác tuyệt vọng, thậm chí ông ta không đỡ nổi một chiêu. Tiểu sư đệ, sư huynh có lỗi với đệ, mắt Phong Giác đỏ hoe nước mắt tuôn rơi không ngừng, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, chỉ hận không thể đấm ngực giậm chân, cảm thấy bản thân quá vô dụng. “Kẻ phế vật như ngươi thì cứ sống thật tốt đi, ngươi tồn tại trên thế gian này chính là nỗi nhục của Dao Quang, có lẽ, Dao Quang Kiếm Thánh, thực chất cũng chỉ là hư danh mà thôi.” Gia Cát Thanh Vân không nhìn Phong Giác nữa mà cười khẩy, ánh mắt nhìn về phương xa nơi Lâm Nhất đang dần biến mất, khóe miệng nhếch lên chế giễu. “Dừng tay!” Đôi mắt Phong Giác đỏ ngầu, ông ta gắng sức đứng dậy, cố ngăn cản đối phương. Gia Cát Thanh Vân nhẹ nhàng phe phẩy quạt, không thèm quay đầu, chỉ hờ hững vung tay trái một trưởng đánh ông ta bay ra xa. “Trời sinh ta đã có mặt trên thế gian, thiên đạo muốn diệt ta, ta vẫn bất diệt!” Ngay khi ông ta sắp bước đi, xuất hiện khí tức vô cùng kỳ lạ, âm thanh ấy vang vọng khắp không gian, mơ hồ bất định, quỷ dị khó lường. “Bổn đế sinh ra đã mười tám tuổi, một kỷ nguyên chỉ là một tuổi!” “Ai?” Sắc mặt Gia Cát Thanh Vân khẽ biến đổi, thân hình biến ảo mấy vòng. Vút! Cuối cùng, ông ta cũng nhìn thấy người vừa đến, đó là con nhóc có vẻ đẹp tựa như tranh, tóc bạc trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay nhưng hoàn mỹ không tì vết, toát lên vẻ tuyệt thế phong hoa, đôi mắt sâu thẳm trong suốt như pha lê. Giữa trán có hai ấn ký kim sắc và huyết sắc, càng làm tăng thêm vẻ phi phàm, như thể mang theo vạn cổ huy hoàng khắc sâu trong đó. “Tiền bối là ai?” Gia Cát Thanh Vân kinh ngạc hỏi.