Chương 15
Ngày đầu trở về kinh thành, bệ hạ liền ban chỉ dụ triệu ta vào cung riêng.
Ta lên xe ngựa do hoàng cung phái đến, nhưng lại được đưa đến một tửu lầu.
Y mặc thường phục, trên bàn bày một bàn rư/ợu thịt thịnh soạn.
Gần hai năm không gặp, khí chất của y ngày càng mạnh mẽ hơn, không chỉ khác xa với Lục hoàng tử đã từng bị ứ/c hi*p lúc chúng ta mới quen, mà ngay cả vị đế vương vừa lên ngôi hai năm trước cũng có sự thay đổi lớn.
Trong hai năm ta ở huyện Kỳ, quyền lực trong triều đã xảy ra biến động lớn.
Triệu triều thần, người đã hỗ trợ bệ hạ lên ngôi, giờ đã về quê an hưởng tuổi già; những kẻ từng ứ/c hi*p bệ hạ thì người ch*t, người bị giáng chức.
Giờ đây, y đã nắm giữ quyền lực thực sự, trở thành vị quân vương quyết đoán.
Y kéo ta ngồi xuống, hứng thú hỏi về những trải nghiệm ở huyện Kỳ, rồi khen ta làm rất tốt, không phụ sự kỳ vọng của y.
“Ta muốn nói cho ngươi một tin vui lớn." y tự rót rư/ợu cho ta; “Quý phi đang mang th/ai, thái y nói rất có khả năng là hoàng tử, ta sắp làm phụ thân rồi.”
“Chúc mừng bệ hạ.” Ta nâng ly, kính rư/ợu y.
Y cười lớn ba tiếng, rồi hỏi ta có tâm tư gì không.
“Ta nhớ ngươi từng nói trong đời chỉ mong một lòng một dạ, ta cũng từng hứa sẽ vì ngươi ban hôn. Cố Tử Thanh, đừng để ta chờ quá lâu nhé.”
Ta trầm ngâm, suy nghĩ xem có nên bày tỏ mối qu/an h/ệ với Khương Dục Nhiên hay không.
Ta đã hứa sẽ bất chấp tất cả để ở bên hắn, nhưng giờ đây chưa chắc đã phải là thời điểm tốt.
“Sao không nói gì?” Y hỏi, rồi cười to: “A, xem ra ngươi thật sự có rồi. Ngươi nói chưa xong, chẳng lẽ là vì nàng ta không đồng ý? Hay là… người trong lòng ngươi, lại không phải cô nương nào cả?”
Y xoay xoay ly rư/ợu, ánh mắt như cười như không nhìn ta, tựa như đã thấu hiểu mọi điều.
Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống dập đầu, lớn tiếng nói: “Thần, Cố Tử Thanh, thực sự đã có người trong lòng. Như bệ hạ đoán, hắn không phải cô nương nào cả, nhưng thần đã hứa với hắn, cả đời này không cưới ai khác, không gả cho ai khác, mong bệ hạ thành toàn, ban hôn cho thần và Khương Dục Nhiên.”
Trong phòng im lặng như tờ, một lúc sau, y đặt mạnh ly rư/ợu xuống.
Ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của y.
Tiếng áo quần xào xạc vang lên, bước chân ngày càng gần, không hiểu sao, trong lòng ta dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Nhưng y chỉ thở dài nhẹ nhàng, sau đó cúi người nâng ta dậy: “Ở đây đâu có ai ngoài ngươi, sao cứ phải quỳ mãi như vậy?”
“Trong hai năm ngươi không có ở kinh thành, ta thường nhớ đến ngươi. Khi đó, ta vẫn là một hoàng tử không được sủng ái, chỉ có ngươi bên cạnh. Khi ta bị các hoàng tử khác s/ỉ nh/ục, chỉ có ngươi đứng ra bảo vệ ta; mùa đông năm ấy, ngươi mang cho ta bánh hoa mai, là món bánh ngon nhất mà ta từng ăn trong đời.”
“Bệ hạ nói vậy, thần cũng nhớ lại. Bánh hoa mai đó là do Đông Cung gửi cho thần, thần thấy ngon, nên đã dạn dĩ xin địa chỉ để tự đi m/ua về cho bệ hạ nếm thử.”
Muốn điều tra lại vụ án của thái tử bị phế, điều khó khăn nhất không phải là sự thật, mà là thái độ của bệ hạ.
Y có lẽ không ngờ ta sẽ đột ngột nhắc đến thái tử bị phế, ngẩn người trong giây lát, rồi cảm thán: “Đúng vậy, lúc đó còn có thái tử bị phế, giờ đây, mọi thứ thật sự đã thay đổi.”
“Thôi thì." y nặng nề nói: "Cố Tử Thanh, bất kể vật đổi sao dời, ít nhất ngươi còn ở bên ta. Ngươi trở về, ta rất vui, tối nay, nhất định phải cùng ta uống cho đã, chúng ta không say không về!”
Y nâng ly nhìn ta, ta cũng nhanh chóng nâng ly, chạm cốc và rồi cùng nhau uống cạn.
Hoàng đế muốn không say không về, ta đương nhiên chỉ còn cách phó mặc theo.
Không biết đã qua bao lâu, ta say mèm gục xuống bàn, trong cơn mơ màng, hình như có người nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, thậm chí còn hôn ta.
Ta lắc lư đầu: “Khương Dục Nhiên, đừng hôn nữa… ta khó chịu…”
“Rầm!” Có thứ gì bên cạnh bị bóp nát, theo sau là tiếng ồn ào.
Ta mơ mơ màng màng, không thể suy nghĩ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khương Dục Nhiên mặt mày tối sầm, giọng điệu không tốt hỏi: “Mới trở về kinh thành đã không thể chờ nổi để gặp hắn, còn dám uống nhiều như vậy. Cố Tử Thanh, ngươi có thể tỉnh táo một chút không?”
Ta đ/au đầu như búa bổ, hắn chất vấn thẳng thừng khiến ta bực bội, không kiên nhẫn đáp: “Ta đã hai năm không gặp bệ hạ, uống thêm vài ly có sao đâu? Ngươi có thể nói chuyện bình thường được không?”
Hắn cười nhạt: “Ta không nói chuyện bình thường? Cố Tử Thanh, ngươi có biết khi ta tìm ngươi hôm qua, hắn đang làm gì với ngươi? Hắn…”
“Thôi đi.” Hắn thở dài: “Ngươi không sao là tốt, hôm nay ta có việc, đi trước đây. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, hắn không thèm quay đầu đi mất.
Chỉ để lại cho ta một nỗi tò mò, không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.