Chương 13

程十鸢​
Cập nhật:
28. Bà nội tôi năm đó vì giúp một ông chủ lớn ch/ặt rừng phá núi, đã động đến cấm thuật, dùng trận pháp để bắt con mãng xà hại người, còn đ/á/nh ch*t 7-8 con đại xà hung dữ to như rễ cây cổ thụ. Vạn vật đều có linh tính. Sau khi những con rắn đó ch*t, oan h/ồn của chúng tìm đến Xà vương ngàn năm đang ẩn cư tu luyện trong núi sâu: Bạch Linh. Bạch Linh lúc đó chỉ còn thiếu một bước nữa là phi thăng thành tiên, nhưng khi biết bà nội của tôi vì tiền, ra tay san bằng chỗ ở của đồng loại hắn, còn đồ thán sinh linh(*), đuổi cùng gi*t tận, trong khoảnh khắc tu đạo đó đã sinh tâm m/a. (*) Đồ thán sinh linh: ý nói sự khốn khổ của quần chúng. Nhưng bà nội tôi vẫn chưa chịu dừng tay. Bởi vì các ông chủ đã dùng tiền che mắt bà nội tôi. Bà nội đã dùng cấm thuật để gi*t ch*t những yêu quái làm lo/ạn, thay các ông chủ giải quyết rắc rối tại các công trình xây dựng. Ngay khi chỉ còn một bước nữa thành tiên, Bạch Linh đã không tiếc lấy thân mình luyện thành rắn cổ, nhập vào cơ thể của bà nội tôi, huỷ hoại tâm trí bà, khiến bà đ/au đớn phát đi/ên. Bà chủ nhìn tôi rồi hỏi: “Cô biết không, hắn ta vốn có thể thành tiên, nhưng lại vì một ý niệm, mà ngàn năm công đức h/ủy ho/ại chỉ trong chốc lát.” “Nhưng cho dù như thế, hắn ta chưa từng có ý muốn gi*t bà của cô, chỉ muốn bà ấy phát đi/ên, giày vò bà ấy mà thôi.” Tôi vô thức che đi ấn ký trên cánh tay. Nhưng bà ta đã sớm phát hiện. Bà ta nhìn tôi cười nói: “Cô có biết vì sao hắn ta không gi*t cô không? Tôi nói: “Anh ta nói đây là một loại h/iến t/ế?” Bà chủ quán lắc đầu: “Là tình cổ.” “Cô là cổ trùng của anh ta.” 29. Dưới ánh trăng, cái ấn ký càng trở nên mê hoặc. Xa cách nhiều năm, giờ anh ta đang đứng trước mặt tôi. Giữa chúng tôi dường như vẫn như thế, nhưng dường như đã không thể như xưa. Bạch Linh cúi xuống, hôn tôi. Phải rất lâu tôi mới định thần lại, nhưng hơi thở ngọt ngào của anh ta đã bao bọc lấy tôi, khiến đầu óc tôi rối m/ù, tôi như mềm nhũn ra. Tôi càng vùng vẫy, anh ấy càng quấn ch/ặt lấy tôi, như cố gắng muốn vắt kiệt hơi thở cuối cùng của tôi.