Chương 11

二大王
Cập nhật:
Lúc trước tôi có nghe loáng thoáng vài lời đồn nói rằng lúc còn sống bà lão nhà đối diện kia là một nữ doanh nhân gì đó, công việc kinh doanh trải rộng từ Bắc Kinh đến Yến Giao. Lúc ấy tôi còn thắc mắc tại sao một người giàu có như vậy lại không ở nghĩa trang công cộng mà nhất quyết phải m/ua một căn hộ để đặt tro cốt vậy? Thì ra là có mục đích khác. Sau khi xem xét phong thủy nhà tôi, Kim Giác mới nói nhà đối diện rất biết chọn nhà. Nhà bọn họ ở tầng 18, cửa chính hướng Tử Môn tọa phương Tây Nam, thuộc cung Khôn, sẽ phù hộ cho người phụ nữ đã ch*t, mang lại may mắn, cát lợi cho con cháu của người đó. Còn cửa chính nhà tôi thì hướng Sinh Môn tọa phương Đông Bắc, vốn dĩ là nơi cát lành, nhưng vì đối diện là nhà cho người âm nên chúng tôi vô hình trở thành q/uỷ giữ m/ộ, vậy nên mới liên tục gặp tai họa. Tôi nghe xong cảm thấy rất phẫn nộ, cảm giác thật không công bằng. Kim Giác cũng cười khổ, kẻ có tiền là vậy đấy, không buông bỏ bất kỳ lợi ích nào. Không chần chừ nữa, Kim Giác lên kế hoạch đàm phán với nhà đối diện. “Đàm phán?” Tôi ngẩn ngơ, nghĩ thầm trong bụng: người tên Kim Giác này đúng là một con mọt sách. Chồng tôi cũng nói: “Cậu chưa nhìn thấy bộ dạng của nhà đối diện kia thôi, sao bọn họ có thể chịu đàm phán với chúng ta được?” Kim Giác an ủi chúng tôi: “Không phải lúc nào người x/ấu cũng đều hung dữ, nếu bọn họ gặp phải tình thế bất lợi thì bọn họ sẽ là người nói tình nói lý hơn ai hết.” Thế là chồng tôi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của chủ nhà đối diện. Kim Giác xua tay. “Tôi đâu có nói là đàm phán với chủ nhà đối diện đâu, chúng ta có thể mời bà lão kia đến để nói chuyện mà.” Kim Giác muốn chiêu h/ồn ở nhà tôi. Kim Giác dọn bàn, vẽ lên đó một ký hiệu bùa chú kỳ lạ, sau đó thắp một nén nhang rồi đặt bốn cái ghế ở bên cạnh. Chúng tôi ngồi trên ba cái ghế, cái ghế đối diện tôi thì để trống. Kim Giác còn đặc biệt pha trà, bày bốn chén trà ra bàn. Chuẩn bị xong mọi việc thì trời cũng đã gần tối, Kim Giác bảo chúng tôi kéo rèm, không bật đèn mà chỉ thắp một ngọn nến trắng ở trên bàn. “Chúng tôi cũng đàm phán nữa à?” Chồng tôi vẫn có hơi sợ. “Đương nhiên.” Kim Giác nói: “Tôi chỉ là người trung gian thôi, còn cụ thể thế nào thì phải xem hai người rồi.” “Vậy phải nói như thế nào đây?” Tôi nghĩ tới bộ dáng của bà lão, lòng vẫn còn sợ hãi. “Cứ nói yêu cầu của cô là được.” Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Thứ nhất, trả lại h/ồn phách của Đông Đông. Thứ hai, dỡ bỏ linh đường và mang tro cốt đi chỗ khác. Kim Giác suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Không cần bồi thường gì sao?” “Còn bồi thường?” Chồng tôi gần như hét lên: “Nếu bà lão kia có thể rời đi, tôi mặc áo tang quỳ lạy bà ấy cũng được nữa!” Kim Giác chớp mắt, như trút được gánh nặng trong lòng. Nhưng tôi vẫn còn b/án tín b/án nghi. “Liệu chúng ta đàm phán xong rồi thì người nhà của bà lão sẽ chịu dọn đi không?” “Yên tâm, tôi sẽ yêu cầu bà lão báo mộng cho con cháu của bà ấy.” Sau đó Kim Giác yêu cầu chúng tôi ngồi im, hai tay đều phải đặt lên bàn, còn đặc biệt dặn dò: “Bà lão kia sẽ tới đây ngay thôi, cứ nói chuyện bình thường, đừng có mở mắt.” Tôi nói yên tâm, bảo tôi nhìn tôi cũng không dám nhìn. Kim Giác khép hờ mắt, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Chỉ một lát sau là có từng đợt gió lạnh thổi vào trong phòng từ hướng cửa chính. “Ríu rít…” “Bình bịch, bình bịch…” Ngoài cửa ngày càng có nhiều tiếng bước chân bước đến, nghe rất đ/áng s/ợ.