Hổ cô bà tai thính vô cùng, ta chẳng dám chạy, chỉ len lén rón rén bước từng bước nhỏ.
Trong màn đêm tĩnh mịch, trong sân chỉ có mình ta.
Thế nhưng trong căn phòng phía sau lưng, bà nội nằm trên giường, mẫu thân đứng bên cửa sổ.
Hai người vốn là người thân nhất của ta, giờ đây... lại đều muốn ăn thịt ta.
Nỗi sợ trong lòng đã lên đến cực điểm, ta cắn răng không dám rơi lệ, toàn thân r/un r/ẩy, tim co rút lại thành một nắm.
Cảm giác như ta đã nhón chân đi rất lâu, rốt cuộc mới tới được dưới gốc cây quế giữa sân.
Đúng lúc ấy, từ trong phòng bỗng truyền ra tiếng ho của bà nội:
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ, A Anh, mang nước cho bà."
Ta sợ đến h/ồn phi phách tán, nàng vừa ho lên, lùm trúc bên cửa sổ cũng khẽ lay động.
Bây giờ mà chạy tới gian bếp thì chắc chắn chẳng kịp nữa.
Ta đảo mắt nhìn quanh, lập tức với tay bám vào thân cây quế, bật người, hai chân kẹp lấy thân cây, động tác nhanh nhẹn như khỉ, chui tọt lên cây.
Cây quế cành lá rậm rạp, mà thân ta lại nhỏ, giấu mình trong tán cây, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt chẳng phát hiện ra được.
Vừa mới rút chân lên, mẫu thân đã từ bên tây phòng vòng ra.
Bà đứng giữa sân, ngó quanh bốn phía.
Chốc lát sau, cửa phòng mở ra, bà nội cũng bước ra.
"A Anh đâu rồi?"
Mẫu thân hỏi lại:"Không ở trong phòng sao?"
bà nội lắc đầu:"Không có. Tìm khắp nơi đều không thấy. Con bé này lanh lợi, chắc chắn đã tìm chỗ trốn rồi."
Mẫu thân tức tối trách móc:
"Bà làm ăn kiểu gì vậy? Ngủ thì ngủ mê như ch*t, đến một tiểu nha đầu cũng trông không xong!"
"Ngươi còn mặt mũi nói ta? Ngươi chẳng phải canh ở cửa đó sao? Sao cũng để nó chuồn mất!"
Hai người cãi nhau mấy câu, ta núp trên cây nghe mà tim lạnh buốt.
Mẫu thân bình thường tuyệt không dám ăn nói kiểu đó với bà nội, hai người họ... chắc chắn đều là hổ cô bà!
Thế nhưng câu nói tiếp theo của họ, lại khiến ta nhất thời không hiểu ra sao cả.
Mẫu thân trừng mắt, giọng nghiêm khắc:
"Tất cả đều tại bà, từ nhỏ đã kể mấy cái chuyện tà m/a q/uỷ quái ấy cho nó, thành ra nó mới tin lời mụ già họ Vương kia! Nào là yêu m/a q/uỷ quái, hổ cô bà gì đó! Nếu A Anh thật sự chạy ra ngoài, bị con yêu họ Vương hại ch*t, ta sẽ x/é x/á/c bà ra!"
Bà nội rụt cổ, giọng lắp bắp:
"Ta sao biết nó lại không tin người nhà? Nói cho cùng... hai mẹ con ngươi bao năm qua gần gũi như thế, nó lại đi tin một người ngoài, chuyện này... sao trách ta được?"
Mẫu thân trừng mắt thêm lần nữa, bà nội vội vã đổi giọng:
"Tường viện nhà ta cao như vậy, nó hẳn là không trèo ra được đâu, chắc chắn vẫn còn trong nhà. Chúng ta chia nhau tìm đi."
"Chỉ cần nó còn trong viện, thì không sao hết. Con mụ tiện nhân kia cũng không dám vào đây gây chuyện."