Chương 17

Voi Mãn Châu
Cập nhật:
Ta đứng trên cành cây, thân thể sắp bị đông cứng. Trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, thật là may, trời sáng rồi, cuối cùng ta đã an toàn. Ta với tay cứng đờ tụt xuống khỏi cây, ngồi phịch xuống đất. Đúng lúc đó, "Cọt kẹt" một tiếng, cửa gian đông lại mở ra. Mỗi một dòng m/áu trong cơ thể ta như đông cứng lại, ta cúi đầu, không dám nhìn về phía đó. Mẫu thân cố tình trốn đi, chỉ vì muốn ta xuống. Cũng phải, bao nhiêu năm qua, bà ấy ban ngày rõ ràng có thể tự do đi lại, sao lại sợ trời sáng? Ta đã bị lừa, mẫu thân muốn ăn ta rồi. Ta tuyệt vọng ngẩng đầu lên. Phụ thân mặc áo quan màu xanh đậm, đôi mắt tức gi/ận nhìn ta chằm chằm: "A Anh! Trời chưa sáng mà đã trèo cây, con là khỉ biến thành à?" "Ô ô, phụ thân..." Lòng ta tràn ngập niềm vui sống sót, ta khóc lớn, lao đến ôm lấy chân phụ thân, vừa lau nước mũi lên quần ông, vừa lảm nhảm nói về mẫu thân và tổ mẫu. "Mẫu thân là hổ cô bà, bà ấy canh giữ dưới cửa sổ, tổ mẫu cũng vậy, cái đuôi của bà ấy tóm lấy chân con, bà ấy muốn ăn con, ô ô." "Đều là mấy chuyện bậy bạ, phụ thân phải đi xử lý công việc, không có thời gian lo cho con, trời vẫn còn sớm, con mau về phòng ngủ đi." "Ngày nào cũng hoảng hốt thế này, không biết gì cả, sau này xem con còn có thể gả được không." Phụ thân mặt lạnh đẩy ta ra, không nghe lời c/ầu x/in của ta, quay người bỏ đi. Ta sợ đến mức không dám ở lại trong nhà, đuổi theo phía sau phụ thân ra ngoài. Phụ thân cưỡi ngựa, ta không đuổi kịp, ta nên trốn đi đâu? Đúng rồi, Vương Bà, Vương Bà có thể c/ứu ta. Nhà Vương Bà ở ngay bên cạnh, con trai bà mở một cửa hàng may mặc ở Phố Cung Trần, nhà bà thường xuyên nghỉ ngơi ở cửa hàng, chỉ để Vương Bà một mình ở nhà. Ta bò chạy qua nhà bên cạnh, đang định gõ cửa, thì phát hiện cổng lớn đã mở sẵn. "Vương Bà?" Ta đi vào trong sân, khẽ gọi tên Vương Bà.