Chớp mắt đã tới đêm, ta nghĩ mãi càng thêm sợ hãi, bèn rụt rè thưa rằng, đêm nay không muốn ngủ cùng bà nội nữa.
Phụ mẫu gi/ận dữ m/ắng một trận:
“Bất hiếu! Ngay cả bà nội mà con cũng chẳng muốn hầu hạ, mai sau chúng ta già rồi còn trông mong gì được vào con?”
Ta nghẹn cổ cãi lại:
“Đại ca chẳng phải ở ngay huyện bên hay sao? Sau này nữ nhi còn phải gả đi, vốn dĩ chẳng thể trông cậy vào con mà!”
Lời thật thường khiến lòng đ/au, phụ thân tức gi/ận đ/á/nh ta một trận, lại còn thân chinh áp giải ta trở về phòng ngủ của bà nội.
Bà nội ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt âm u nhìn ta chằm chằm:
“A Anh lớn rồi, chê bà nội người già có mùi rồi sao?”
Bà nội tuổi cao, mặt mũi đầy nếp nhăn, tóc đen nhánh, lại thêm hàm răng trắng nhọn hoắt, dưới ánh nến, trông càng thêm cổ quái.
Ta gượng cười nói:
“Không có đâu, bà nội còn thơm nhất là đằng khác.”
“Tốt, vậy còn không mau lại đây ngủ?”
Bà nội vén chăn, vỗ vỗ lên giường.
Ta cắn răng bước tới, cởi hài, định leo lên giường.
Ngay khoảnh khắc ấy, chợt có đôi tay từ dưới giường thò ra, nắm ch/ặt lấy cổ chân ta.
Ta hoảng quá hét toáng lên, nhảy dựng tại chỗ.
Bà nội bực mình đưa tay bịt tai:
“Ai da, A Anh à, tai bà nội sắp bị con hét cho đi/ếc mất rồi!”
“Chỉ một sợi dây thừng cũng dọa con thành ra thế ư?”
Dây thừng?
Ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy nơi cổ chân ta có một sợi dây gai đỏ quấn lấy.
Dưới gầm giường sao lại có dây thừng?
Ta tò mò ngồi thụp xuống, nghiêng đầu nhìn vào gầm giường, thấy có một cái chum sứ xanh, miệng chum bị bịt kín bằng nút gỗ, bên ngoài lại quấn mấy vòng dây đỏ.
Sợi dây ấy lỏng ra, rơi xuống, vừa vặn quấn vào chân ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ấy là chum đựng đồ ăn vặt của bà nội, người già thường thèm ngọt, lại sợ chuột bọ cắn phá, nên cất mấy viên mạch nha trong đó.