HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN: HOẮC TỔNG QUÁ VÔ SỈ!

Đỗ Thị Thanh Hoài
Cập nhật:

Chương 2: Lục Thiên Tình muốn hủy bỏ hôn ước.

Hoắc Gia Lâm mỉm cười, trong lòng hắn chưa bao giờ gặp được nữ nhân nào như thế này cả, ngang nhiên tát vào khuôn mặt đẹp trai hắn như thế thì chỉ có duy nhất mình cô. - Cô gái này quả là thú vị! Hắn nhanh tay với chiếc điện thoại rồi ấn một loạt số. - Thư kí Kim, điều tra cho tôi một cô gái. Nói xong hắn dập máy rồi lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi hút phì phèo. - Ngang nhiên dám tát Hoắc Gia Lâm tôi thì em chết chắc rồi thỏ non. 1 tháng sau. Lúc này, tại biệt thự nhà Lục Gia. Lục Thiên Tình mới bước chân vào cửa thì đã bị làm cho kinh động hồn vía, cô vuốt vuốt ngực trái rồi nhìn. Thì ra là mẹ cô, bà Lục. Bà Lục liếc cô rồi hét lớn. "Hay lắm, hết anh rồi tới em, riết rồi cái nhà này sắp loạn lên mất rồi." Lục Thiên Tình không hiểu ý nhưng cũng lẹ tay nhanh chân lại đấm bóp cho bà Lục, làm phần nào nguôi ngoai cơn giận của bà. "Ừ! Chỉ giỏi nịnh nọt thôi!" "Mẹ à! Con gái đã làm gì sai sao?" "Không dám trách tội Lục tiểu thư!" Bà giận dỗi nói. Lục Thiên Tình chỉ biết cười trừ, xuống nước chịu tội. Ai chẳng biết bà Lục nổi giận cuồng phong sẽ như thế nào. "Được rồi, là con gái làm sai. Lục phu nhân có thể tha thứ cho tiểu nữ được không ạ?" "Hừ! Như vậy còn chấp nhận được!" Bà hạ hoả nhưng vẫn không quên liếc cô một cái. "Nhưng mà có chuyện gì thế bà Lục? Tiểu nữ không biết mình đã làm gì sai cả!" Lục Thiên Tình đến giờ vẫn chưa biết có chuyện gì liên quan tới cô mà khiến mẹ cô nổi giận đến như thế. Hay là do anh cô không chịu đi xem mắt, hay là do bố cô không chịu dẫn bà đi mua túi xách, hay là sao đây? Người già thật khó chiều mà. "Còn hỏi nữa! Không phải con đi đến nhà họ Hoắc đòi hủy hôn sao? Gan cũng bằng trời lắm!" Giọng bà chợt bật tông cao hơn ban nãy. Lục Thiên Tình lúc này mới thấu rõ mọi chuyện. Ra là vậy! Vì chuyện cỏn con đó mà mẹ cô nổi giận. Lục Thiên Tình cười cười: "Chuyện đó có gì đâu, thời đại nào rồi mà mẹ còn môn đăng hộ đối như thế chứ, thật không thể chấp nhận được mà!" Bà Lục đập mạnh vào lưng cô rồi răn dạy: "Chấp nhận gì mà chấp nhận, con có biết họ có ân tình lớn đối với chúng ta lắm không! Với lại vị hôn phu của con là Hoắc Gia Lâm cao ngạo, tài giỏi xuất chúng, diện mạo thì anh tuấn, còn được rất nhiều tiểu thư theo đuổi nữa đấy!" Cô bĩu môi, mặt vẻ chẳng mấy quan tâm đến những lời ong bướm kia lắm: "Rồi sao ạ?" "Còn sao trăng gì nữa! Phải biết bắt trọn cơ hội chứ, con xinh đẹp như này chẳng thua kém bất cứ đứa con gái nào cả. Nếu mẹ được phép trẻ lại 20 tuổi mẹ cũng sẽ quyết giành giật con rể cho bằng được." Hay lắm bà Lục! Người ta mặt mũi ra sao còn chẳng biết, giờ thành hai chữ "con rể" nghe nhẹ nhàng quá đi mất. Hoắc Gia Lâm sao? Sao cái tên này lại nghe quen thuộc đến như vậy chứ? Đã từng nghe ở đâu rồi nhưng mãi chẳng thể nhớ được. Lục Thiên Tình chán ghét đáp: "Vậy thì mẹ đi kết hôn với anh ta đi! Con đây đủ xinh đẹp và tài năng chẳng cần ai làm điểm tựa vững chắc nữa đâu!" Nói xong Lục Thiên Tình nhanh chóng bước về phòng, mặc cho mẹ cô đang con mơ mộng những thứ sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Cô đã quyết rồi sẽ chẳng thay đổi nữa đâu, cô sẽ hủy bỏ hôn ước này. Không còn là thời phong kiến cổ hủ, bắt buộc nữ nhi phải tam tòng tứ đức hay kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa mà giờ đây đã là thế kỉ 21 với nền khoa học công nghệ 4.0 vô cùng tiên tiến rồi, sao lại còn cái kiểu môn đăng hộ đối cổ lỗ sĩ như thế nữa chứ. Thật nhàm chán. "Con! Đồ bướng bỉnh! Đồ cứng đầu! Lục Thiên Tình! Con mau đứng lại đó cho mẹ. Có nghe không hả?" Bà Lục tức sôi máu nhưng cũng chẳng thể làm được gì. Vội gọi điện thoại cho ông Lục chửi một tăng, nào là "Ông coi lại hai đứa con ông đi, sao lại cứng đầu như ông như thế hả?", "Cổ ngữ nói có sai đâu, con hư tại cha! Giờ ông sáng mắt chưa? Tụi nó hư là do ông nuông chiều quá đà đấy!" và chốt câu "Về đây biết tay tôi, đồ lão già thối chết tiệt." Ông Lục hoàn toàn không có cơ hội để phản kháng lại luôn, việc ông làm được ngay bây giờ đó là ngồi im nghe bà Lục chửi xối xả và răm rắp lặp lại câu "Là lỗi của tôi." mà thôi. Đây cũng không phải lần đầu nên ông Lục cũng không quá bất ngờ, nhưng mà lần này độ nóng giận của Lục phu nhân có hơn trước rất nhiều, phải chăng là có chuyện gì khiến bà nổi nóng đến như thế? Chính ông cũng cảm thấy tò mò muốn biết lắm đây! *Nhạc chuông điện thoại* Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới liền luôn. Chỉ là bên kia có phần im lặng do quá bất ngờ nhưng rồi cũng hét lên khiến cô xém chút nữa rớt mất chiếc điện thoại: "Cái gì? Con lặp lại lời vừa này cho ba nghe lần nữa xem!"