Chương 6
"Chúc mừng Hoàng thượng, Tô Quý phi có tin vui."
Thái y chắp tay chúc mừng Hoàng thượng.
Hoàng thượng vô cùng phấn khởi.
Những phi tần phía sau, một số phi tần trẻ tuổi không giấu được tâm tư, trên mặt đã lộ ra vẻ tu y ệ t v ọ n g.
"Liên nhi m a n g t h a i mấy tháng?"
"Bẩm Hoàng thượng, hơn một tháng."
Sắc mặt Hoàng thượng đột nhiên ngưng trệ.
Ông ta thậm chí không cần điều tra.
Trong hai tháng nay, ông ta vốn dĩ không tới cung của Tô Quý phi.
Trước sự bất ngờ của mọi người, ông ta bước đến nội điện.
Tô Quý phi vẫn chưa tỉnh lại, vẫn mê man trên giường, Hoàng thượng nắm ch/ặt tóc Tô Quý phi, trực tiếp lôi nàng ta từ trên giường xuống.
Tô Quý phi đ/au đớn tỉnh tại, s ợ h ã i hét lên, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì.
"Người đâu, đem con đàn bà t i t i ệ n này vào lãnh cung t r a t ấ n, nhất định phải hỏi ra được tên gi a n p h u là ai!"
Đêm nay nhiệt độ như hạ xuống, gió trong cung lạnh đến thấu xươ/ng.
Ta ở trong cung, Lương m/a ma nghe được tin tức, trở về báo cho ta.
"Tô Quý phi nhất quyết không khai, luôn miệng kêu o a n."
"Ừm." Ta gật đầu, "Ngươi có người thân nào trong cung đó không? Ta muốn gặp nàng ta một chút."
"Dễ thôi, đều là những nô tỳ cũ, Tài nhân cho nô tỳ chút bạc là có thể xử lí bọn họ rồi.”
Đêm dài như nước, ta đi tới lãnh cung.
Lương m/a ma cùng với những người khác ra ngoài, ta ngồi xuống đối diện Tô Quý phi.
Cô ta bị tr e o lên c ộ t, tóc tai bù xù nhìn ta.
"Là ngươi... Là ngươi v u k h ố n g ta, đúng không?"
"Đúng."
Ta thừa nhận nhanh như vậy, nàng ta ngược lại ngẩn người.
"Là ta v u k h ố n g ngươi." Ta bình tĩnh nói, "Ngươi vốn dĩ không m a n g t h a i."
"Ta biết trước khi khiêu vũ ngươi sẽ uống r ư ợ u, cho nên ly rư/ợu Kim Quế kia ta đã sớm động tay động chân, để cho ngươi múa một nửa thì ngất đi."
"Đây là chuyện lớn, Hoàng thượng và toàn bộ phi tần sẽ đến chỗ ngươi chúc phúc, lúc này thái y mà ta đã dùng tiền m/ua sẽ xuất hiện."
"Ngay trước nhiều người như vậy, Hoàng thượng để ý mặt mũi nhất, một chút giải thích ngươi cũng sẽ không nói được, sẽ trực tiếp bị đưa đi t r a t ấ n."
Cô ta trừng mắt nhìn ta, hai mắt đỏ lừ: "Thẩm Tài nhân, ngươi tự cho mình là thông minh, lại bày ra cái kế hoạch s ứ t s ẹ o đó? Sau khi trời sáng, Hoàng thượng đến gặp ta, ta lập tức sẽ gọi thái y khác đến bắt mạch!"
Ta chặn lời nàng ta : "Ngươi ảo tưởng rồi."
"Ngươi vậy mà cho rằng, ta sẽ để cho ngươi sống đến sáng mai sao."
Tô Quý phi sợ hãi, nàng ta nhìn ta, lông mi thật dài lay động: "Ngươi vì sao lại muốn v u k h ố n g ta…."
"Bởi vì ngươi cũng v u k h ố n g nàng ấy."
"Ai?"
"Nàng ấy không muốn làm p h ả n, đến cuối cùng, nàng ấy cũng không thế dứt bỏ được tình cảm với Hoàng thượng, nếu không nàng ấy đã rời đi rồi."
"Là ngươi không ngừng dẫn dụ Hoàng thượng, lợi dụng tính đa nghi của Hoàng thượng, cuối cùng làm cho Hoàng hậu không thể không khởi binh."
Tô Quý phi mở to hai mắt: "Ngươi nói... là Hoàng hậu..."
"Ừ." Ta nói khẽ, "Ta không phải người xuyên không, mười năm trước ta đã ở trong cung rồi."
"Ngươi… vì sao ngươi lại h/ận ta?" Nỗi sợ hãi cái c h * t lấn át hết thảy, Tô Quý phi bắt đầu nói bừa, "Ta chỉ là người x ú i g i ụ c, nhưng chính Hoàng thượng mới trực tiếp g i * t c h * t Hoàng hậu!"
"Đừng nóng vội."
Ta nhẹ giọng cười nói.
"Tiếp theo chẳng phải đến phiên ông ta sao."