Chương 8 - End

Đang cập nhật
Cập nhật:
Văn Tần và Lý Chiêu nghi ôm ta, các nàng ấy bảo ta kiên trì một chút, chịu đựng thêm chút, các nàng sẽ cố nghĩ cách c/ứu ta. Ta nhẹ nhàng lắc đầu. V ế t t h ư ơ n g trước ng/ực ta đã khô, ta biết, m á u của ta đã chảy cạn rồi. Ta dùng hết sức lực còn lại, nói khẽ: "Rất muốn... Rất muốn thấy." Văn Tần và Lý Chiêu nghi xích lại gần môi ta, nghe ta nói. "Giống như thế... thế giới không ai phải làm trâu ngựa." Các nàng ấy khóc, nước mắt rơi trên mặt của ta. "Ngươi kiên trì một chút, chúng ta sẽ để cho ngươi thấy!" Lý Chiêu nghi dũng mãnh bất khả chiến bại khóc lớn lên: "Ngươi đừng c h * t, ngươi chịu đựng một chút nữa...." "Ngươi nhìn đi, chúng ta thành công đảo chính, chúng ta có quân đội, có dân chúng ủng hộ, chúng ta sẽ thay đổi thế giới này...." Ta nhắm mắt lại. Ta thấy được. Ta thấy không còn ai giống như cha ta, bị kết án x ử t r ả m không có nguyên nhân. Ta thấy không còn bé gái nào giống như ta, bị c ầ m t ù trong cung, không có tự do. Ta thấy không còn gia đình nào như gia đình ta, bị bắt làm n ô l ệ, ngày nào cũng bị địa chủ đ á n h đ/ập, m ắ n g mỏ. Ta chỉ là người bình thường còn hơn những người bình thường trong thời đại này, nhờ những người từ thế giới khác đến, ta đã có một cuộc sống vô cùng an nhiên. Thật tốt, ta hài lòng rồi. Cuối cùng, ta nhìn thấy tờ mờ sáng, Hoàng hậu tới bên ta, nàng ấy nắm lấy tay ta, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía ta. "Không ai phải làm trâu ngựa." Ta cười, ta lại trở về làm cô bé 8 tuổi năm đó, ta nắm tay nàng ấy, toàn tâm toàn ý theo nàng ấy, ta không cần biết nàng dẫn ta đi đâu, nhưng ta biết, ta biết nhất định nàng ấy sẽ dẫn ta đến một nơi xa tràn đầy điều tốt đẹp và hy vọng. Tài nhân Thẩm thị, năm Càn Nguyên thứ mười một vào cung, năm Càn Nguyên thứ mười ba c h * t trong cuộc đảo chính. Trứng phục sinh —— Giống như đã trải qua ngày tháng dài đen tối. Ta trôi nổi trong đống h ỗ n độn, cuối cùng mở mắt ra. Đập vào mắt ta là trần nhà trắng như tuyết. Ta ngồi dậy, khuôn mặt trước mặt thật quen thuộc. "Hoàng hậu... Hoàng hậu tỷ tỷ…." "Ta tên là Tần Tử Hạm." Cô gái trước mắt cười ngọt ngào về phía ta, nhìn về phía sau gọi. "Này, hai người các cậu, không chào hỏi bạn cùng phòng mới tới sao!" Văn Tần cầm một cuốn sách thật dày, trên mặt là hai mảnh thủy tinh kỳ lạ - Hoàng hậu tỷ tỷ về sau nói với ta, vật kia gọi là kính mắt. Đi về phía ta, nét mặt hiện lên vẻ lưu luyến khó giấu. "Mai tớ có bài kiểm tra tô-pô trên lớp, chờ tớ ôn tập xong rồi nói." Bên cạnh là Lý Chiêu nghi đang thực hiện một hành động còn qu á i d ị hơn, ta không biết tại sao phải giơ hai thanh sắt lên xuống như vậy. "Nhìn xem bắp tay tớ tập có đẹp không, không hổ danh sinh viên thể thao nhỉ?" Lý Chiêu nghi nhìn ta. Ta hoàn toàn nghe không hiểu nàng ấy đang nói gì, đành lắp bắp đáp lại. "Không... Không hổ danh." Ta nói, "Một mình ngươi có thể đ/á/nh tan cả ngự lâm quân mà." Các nàng ấy liếc nhau, cùng cười lên. "Hai người từ từ đi, ta cũng ôn tập sau." Hoàng hậu tỷ tỷ - A không, là Tần Tử Hạm, cười với ta. "Chúng ta cùng nhau đưa A Linh, đi xem thế giới này một chút ." [Hoàn toàn văn]