Chương 13
13.
Vào ngày thượng nguyệt tháng 7, ta bắt đầu cảm thấy lo lắng và bất an ngay từ khi mở mắt ra.
"Thời An, chúng ta đừng gặp lại nữa, ta sợ chàng sẽ th/iêu ch*t ta."
Chàng mỉm cười một nụ cười hiếm hoi.
"Nếu ta muốn th/iêu ch*t nàng, ta có thể làm được ngay cả khi nàng không ở trước mặt ta."
Ta nhăn mặt.
"Vậy ta phải làm sao? Nếu chàng đổi ý và muốn th/iêu sống ta, chẳng phải ta sẽ không chạy thoát được sao?"
Ta có ý này.
“Nhân tiện, đưa ta về Phong Đô, ta sẽ ngâm mình trong dòng suối tĩnh lặng. Nếu muốn th/iêu ta, ta trốn trong nước cũng không thể đ/ốt được, điều tối thiểu mà chàng có thể làm là... là nấu chín ta!"
Thời An kiên quyết không chịu quay lại Phong Đô, nhưng ta cứ nài nỉ chàng quay lại.
Ta tự nghĩ: Tại sao muốn ngâm mình trong dòng Tĩnh Tuyền lại khó đến thế?
Thời An đột nhiên quay lại, cười rạng rỡ với ta.
"Cái gì mà sợ ta th/iêu ch*t nàng? Chẳng qua là nàng muốn lấy cớ đi tắm mà thôi."
Ta có chút x/ấu hổ khi suy nghĩ của ta lại lộ tẩy.
"Chàng không được phép dùng đọc tâm thuật đối với ta!"
Thời An không thể cưỡng lại ta nên cuối cùng chàng đã đưa ta đến Phong Đô.
Khoảnh khắc ngâm mình trong dòng suối êm ả, ta thở phào nhẹ nhõm.
"Tĩnh Tuyền vẫn thoải mái, nhưng có chút lạnh. Thời An, chàng có thể giúp ta sưởi ấm được không?"
Thời An cười lắc đầu, cởi hết y phục, ngồi quay lưng về phía ta bên hồ bơi.
Ở Phong Đô không có trăng, nhưng những cây tâm linh thảo mọc vào mùa xuân lại phát ra vầng sáng nhẹ, khiến khung cảnh trở nên ấm áp và đẹp đẽ.
"Thời An, nếu như chàng có năng lực đọc tâm, chàng có nghe được ngày chúng ta thành thân ta đã suy nghĩ gì không?"
Giọng Thời An đầy trêu chọc.
"Ta nghe là, nàng nói nàng yêu nữ tử, còn nói ta cưới nàng là trâu già gặm cỏ non, nàng còn g h ét ta không tắm, còn nói ta có mùi..."
Nghe Thời An đọc tâm, ta cảm thấy như những ngón chân đang cố gắng đào sâu vào lòng đất để tạo nên một thế giới bí mật chỉ riêng mình.
"Ồ, ồ, đừng nói nữa!"
Nhưng chàng cố tình cười nhạo ta và tiếp tục nói.
"Nàng đã hát những bài hát khác? Ta yêu chàng, v.v."
"Thời An, chàng ngồi gần một chút, ta có chút lạnh."
Thời An ngoan ngoãn tiến về phía ta, trong tầm tay của ta.
"Thời An, chàng thích ta từ khi nào?"
"Ta không biết. Có thể là khi nàng hát, hoặc khi nàng nhờ ta c/ứu nàng, hoặc khi nàng rúc vào ta như một con mèo con..."
Nói xong chàng dừng lại, đột nhiên thu hồi nghiệp hỏa trên người, nhưng đã quá muộn.
Chàng ấy mất cảnh giác và ta ôm lấy chàng từ phía sau, nghiệp hỏa mà chàng chưa kịp dập tắt đã lập tức đ/ốt ch/áy khắp cơ thể.
"Mộc D/ao, nàng đang làm gì vậy!"
Đ A U!
Như một chiếc búa nặng nề không ngừng đậ p ná t từng chiếc x ươ ng trong cơ thể.
Giống như hàng ngàn mũi kim bạc xuyên qua những dây th/ần ki/nh mỏng manh nhất.
Sự ngột ngạt tột độ, cơn đ a u nhức thấu x ươ ng khiến ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Những chiếc răng g/ãy chưa kịp rơi vào miệng đã bị lửa nghiệp đ/ốt thành tro.
Thời An trợn mắt không thể tin nổi, chàng ôm ta nhảy xuống dòng suối tĩnh lặng.
Nước suối lập tức sôi lên, nước trong ao biến thành sương m/ù và bốc hơi trong giây lát.
Nước trong ao không thể dập tắt được nghiệp hỏa nhưng lại cho ta thời gian để từ biệt Thời An.
Ta vuốt ve cái cau mày của chàng và lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má chàng ấy.
"Thời An, nếu chàng không muốn để cho ta tổn t hư ơng, ta cũng làm sao có thể để chàng chịu nghiệp hỏa ngày đêm thêu đ/ốt thân thể trong đ a u đớn?"
"Ta không đến từ thế giới này. Có lẽ ta có thể quay lại nơi đó nếu ch*t. Đừng buồn."
"Nếu chàng cưới chuyển sinh của ta lần nữa, đừng để cô ấy yêu chàng lần nữa."
“Bị nghiệp lực đ/ốt ch/áy thật sự rất đ a u đớn. Nó làm chàng đ a u đớn mỗi ngày và mỗi đêm.”