Chương 16

仙女大力
Cập nhật:
Chu di nương bày trò một hồi, chẳng moi được lợi lộc gì, đành dắt Khương Dư lủi thủi ra về bằng cửa sau. Còn ta, đường đường chính chính bái đường thành thân với Hoắc Kinh Phong, thu về một đống hạ lễ, rồi tiến vào động phòng. Cửa vừa đóng lại, ta khoanh chân ngồi trên giường, mắt sáng rực kiểm kê danh sách lễ vật. Rồi nhét tất cả những thứ này vào kho báu nhỏ của mình. Lần này thật sự không lỗ, ít ra ta đã giàu hơn trước rất nhiều. Cảm tạ trời đất, cảm tạ chân giò. Đã cho ta gặp gỡ Hoắc Kinh Phong! Hoắc Kinh Phong vẫn còn đang suy nghĩ: "Bản Tướng quân bây giờ là nữ nhân, nữ nhân đ/á/nh nữ nhân, không bị giảm công đức phải không? Hơn nữa Chu di nương kia thật sự quá đáng gh/ét! Đáng đ/á/nh!" Ta vội vàng gật đầu lia lịa: "Đánh hay lắm! Ta tận mắt nhìn thấy, là bà ta ra tay trước!" Sau một đêm đếm tiền, sáng hôm sau ta buộc phải đeo trên mặt hai quầng thâm to tướng để thay Hoắc Kinh Phong lên triều. Thực ra là vì hắn đã lâu không xuất hiện, nên cần phải khẳng định sự tồn tại của mình. Ánh mắt của các vị đại thần khi chào hỏi ta, khỏi phải nói, thật sự rất thâm sâu khó lường. "Hoắc Tướng quân mới tân hôn, huyết khí phương cương, thông cảm, thông cảm, ha ha ha." Lời này lọt vào tai Thành Vương, khiến ông ta hung hăng trừng mắt nhìn ta. Ngay sau đó, ông ta bị Hoàng thượng tước bỏ tước vị tổ truyền trước mặt văn võ bá quan. Thành Vương gào lên rằng ông ta sẽ đ/âm đầu vào cột mà ch*t, để chứng minh chí khí! Hoàng thượng hứng thú chống cằm, như đang xem khỉ làm trò: "Đâm đi, đ/âm ch*t rồi trẫm sẽ trả lại tước vị cho ngươi." Thành Vương là một kẻ nhát gan, ông ta không đ/âm đầu vào cột như đã nói, mà chỉ ngã quỵ tại chỗ. Khiêng Thành Vương đi rồi, Hoàng thượng lại chuyển ánh mắt sang ta và phụ thân ta. "Hoắc Tướng quân có phải nên gọi Khương Thượng thư là nhạc phụ rồi không? "Ôi chao, xem trí nhớ của trẫm này, phu nhân Tướng quân đã không còn là nữ nhi của Khương Thượng thư nữa rồi. "Trẫm nghe nói kế thất của Khương Thượng thư hôm qua đến phủ Tướng quân gây sự? "Khương Thượng thư phải quản lý người trong phủ cho tốt, nếu không người ta lại tưởng là do Khương Thượng thư xúi giục." Khuôn mặt già nua của phụ thân ta biến đổi đủ màu sắc, thật là đặc sắc. Ta nhớ lại tất cả những chuyện đ/au lòng trong mười mấy năm qua, mới có thể nhịn cười. Tan triều, Hoàng thượng gọi ta lại, tiện tay nhét cho ta một rương châu báu, còn bảo ta chuyển lời cho Hoắc Kinh Phong: "Ám vệ của trẫm đã tìm được một cao nhân tinh thông bí thuật trong dân gian!" "Hai người sẽ sớm đổi lại được thôi!"