19.
Cha ta dù sao cũng là người có thể diện.
Tuy không ưa gì ta, nhưng vẫn sai người pha một ấm trà rẻ tiền nhất cho chúng ta uống.
Hoắc Kinh Phong vừa uống trà vừa nhìn quanh: "Sao không thấy Chu di nương?"
Sắc mặt phụ thân ta cứng đờ: "Lệ nương nàng ấy thân thể không khỏe, lúc này chắc đang nghỉ ngơi."
Nói xong, ông ta lén lút liếc nhìn Hoắc Kinh Phong.
Hoắc Kinh Phong rất biết điều đặt chén trà xuống: "Vậy ta phải đi thăm bà ấy mới được."
Cha ta ngăn cản, nhưng không ngăn được.
R/un r/ẩy lẽo đẽo theo chúng ta đến hậu viện.
Không trách ông ta được, ông ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Bây giờ trong thân thể ta là Hoắc Kinh Phong, mấy chục vạn đại quân địch quốc cũng không cản nổi.
Hoắc Kinh Phong đi rất nhanh, thẳng tiến đến viện tủe của Chu di nương.
Quen thuộc cứ như đã đến đây cả trăm lần rồi.
Ta tò mò ch*t mất, nhỏ giọng hỏi hắn: "Sao ngươi biết đâu là viện của Chu di nương? Chẳng lẽ lần trước Chu di nương trói ngươi về còn dẫn ngươi đi tham quan một vòng?"
Hoắc Kinh Phong kéo ta sang một bên: "Không phải ngươi nói thứ tốt nhất trong Khương phủ đều cho Chu di nương và Khương Dư sao?"
Hình như đúng là vậy.
"Thứ tệ nhất đều cho ngươi." Hắn lại bổ sung một câu.
Câu này không cần thiết đâu, thật đấy.
Ta nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Hoắc Kinh Phong nhìn theo hướng ta chỉ, căn nhà xiêu vẹo dưới ánh mặt trời trông thật thảm hại, trước cửa tiêu điều xơ x/á/c, đến cả sân cũng không có.
"Ngươi... Trước kia ta sống ở nơi thế này sao?"
Cha ta hình như đoán được chúng ta đang nói gì, càng thêm toát mồ hôi, vậy mà lại chủ động giải thích với ta: "Hoắc Tướng quân, tiểu nữ ngang bướng, hạ quan làm vậy là để rèn luyện tâm tính của nó..."
"Ai là nữ nhi của ngươi? Khương Thượng thư đừng nhận bừa."
Cha ta còn chưa nói hết câu đã bị Hoắc Kinh Phong cư/ớp lời.
Khuôn mặt già nua xám xịt, trông chẳng ra sao.