27.
Giấc ngủ này của ta thật chẳng yên ổn chút nào.
Ta mơ thấy mẫu thân dạy ta đọc sách viết chữ, lại vô tình làm đổ nghiên mực.
Mơ thấy phụ thân nói muốn đuổi Chu di nương đi, lại bị ta bắt gặp bọn họ dan díu sau ngọn giả sơn.
Thậm chí còn mơ thấy chân giò thành tinh đuổi theo ta chạy.
Gi/ật mình tỉnh giấc, trong phòng yên ắng, chỉ có ánh trăng len lỏi qua khe cửa sổ.
Ta nhìn về phía chiếc giường thấp mà Hoắc Kinh Phong đang ngủ.
Lờ mờ thấy hắn cuộn tròn người lại, không phát ra tiếng động nào.
Không ổn, rất không ổn.
Ta lập tức bật dậy khỏi giường, vừa đến gần giường thấp đã nghe thấy Hoắc Kinh Phong rên lên một tiếng khó chịu.
Trán, cổ, cánh tay lộ ra ngoài đều lấm tấm mồ hôi.
Tính ngày tháng, chắc là đến ngày *tín thủy rồi.
*Kinh nguyệt.
Hôm nay trời nóng bức, sáng sớm hắn luyện ki/ếm xong đã uống liền hai bát nước mơ chua ướp lạnh.
Lúc này hai hàng lông mày của hắn đang nhíu ch/ặt vào nhau.
Chắc là đ/au đến ch*t đi sống lại rồi.
Ta vào bếp nấu một bát canh trứng gà đường đỏ, rồi lấy thêm một bộ y phục sạch sẽ để thay cho hắn.
Hoắc Kinh Phong ngồi bên giường bưng bát canh, sắc mặt vẫn chưa khá hơn, tái nhợt đến đ/áng s/ợ.
Hắn vừa uống canh vừa ngước mắt nhìn ta: "Nữ tử các ngươi đều sống những ngày tháng khổ sở thế này sao? Bản Tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, cũng từng bị thương không ít, lần đầu tiên thấy khó chịu như vậy, suýt chút nữa tưởng mình phải đi gặp Diêm Vương rồi."
"Thì ra Hoắc Đại tướng quân cũng có lúc yếu đuối a, ta quen rồi, ta thấy cũng bình thường mà."
"Khương Thước! Yếu đuối không phải để ngươi dùng như vậy!"
Ta chớp chớp mắt, không nói nữa.
Một đêm, Hoắc Kinh Phong bị ta nói "yếu đuối" hai lần, hai má phồng lên vì tức gi/ận, quay mặt đi không thèm để ý đến ta nữa.
Ta vận động gân cốt một chút, rồi trực tiếp bế hắn lên giường.
Phải nói là, thân thể của Hoắc Kinh Phong này, dù bên trong là ta yếu ớt, nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
Hoắc Kinh Phong sợ đến ngây người, như bị sét đ/á/nh.
Miệng hắn há hốc, hồi lâu sau mới r/un r/ẩy lên tiếng: "Khương Thước! Ngươi ngươi ngươi! Ngươi muốn làm gì?"
Ta đẩy hắn vào trong: "Đương nhiên là ngủ rồi."
Hoắc Kinh Phong ồ một tiếng: "Vậy, vậy ta ra giường thấp ngủ!"
Ta giữ hắn lại: "Giường thấp không thoải mái, ngươi cũng biết nữ tử chúng ta sống rất vất vả, ta muốn thân thể của ta được ngủ thoải mái một chút, không được sao?"
Nói xong còn phải nhìn hắn thật chân thành.
Hoắc Kinh Phong im lặng một lát, rồi quay lưng về phía ta và nằm xuống.
Nửa đêm về sau ta ngủ rất ngon.
Không còn nằm mơ linh tinh nữa.
Trong mơ chỉ có Hoắc Kinh Phong bưng bát cười ngốc nghếch với ta, hỏi ta có thể thêm một bát nữa không?