Chương 10
Đến khi tôi tỉnh lại, thì lại chẳng có biến cố nào xảy ra như trong tưởng tượng của tôi.
Ngược lại, tôi lại đang nằm trên giường, ánh đèn trong phòng rất yếu ớt.
Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cảnh sát Trần đang ở cách đó không xa.
Cảnh sát Trần nhìn tôi: “Cô tỉnh rồi.”
Tôi gật đầu, cổ họng vẫn thấy rất rát.
Cảnh sát Trần nói: “Tôi bỗng điều tra ra được một số thông tin, và chúng có liên quan đến cô.”
Tôi hỏi: “Có người tấn công tôi sao?”
Cảnh sát Trần gật đầu: “Ừ, có lẽ tên đó không ngờ tôi sẽ ghé qua, nên đã vội vã bỏ trốn rồi.”
“Vậy anh có nhìn rõ là ai đã tấn công tôi không?” Tôi sốt sắng hỏi.
Cảnh sát Trần lắc đầu, rồi hỏi một câu hỏi khác: “Cô và hai người, Dương Linh với Dương Việt có quen biết nhau không?”
Tôi sững sờ.
Tôi không ngờ cảnh sát Trần sẽ hỏi tôi câu hỏi như vậy.
Cảnh sát Trần nhìn chằm chằm tôi, rồi hỏi tiếp: “Tôi đã điều tra hồ sơ vụ án mà năm đó Dương Việt phạm tội.”
“Trong hồ sơ có ghi chép rằng, năm đó Dương Việt uống rư/ợu lái xe bỏ trốn, rồi đ/âm ch*t một người.”
“Đó là một cô bé tám tuổi.”
Cảnh sát Trần hỏi tôi: “Cô bé đó là con gái cô có đúng không?”
Tôi biết mình không thể chối cãi, nên đã gật đầu.
Nhưng thần sắc đã chẳng còn hốt hoảng như hồi nãy.
Cảnh sát Trần tiếp tục nói: “Một tháng trước cô bỗng nhiên chuyển đến sống sát bên cạnh Dương Linh.”
Tôi lại gật đầu lần nữa.
Cảnh sát Trần nhìn tôi: “Chuyện Dương Linh nhảy lầu, cô đã tham gia chừng nào rồi.”
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cảnh sát Trần.
Rồi nói từng chữ từng chữ một: “Tôi không tham gia.”
Căn phòng im lặng hồi lâu.
Có lẽ cảnh sát Trần đã điều tra ra mối bất hòa giữa tôi và hai anh em Dương Linh.
Nhưng chắc chắn anh ta sẽ không ngờ được rằng, sự khởi đầu cho những chuỗi ân oán này, lại đúng là đều do tôi đứng sau xúi giục.
Tất nhiên, tôi cũng không có ý định nói với anh ta chuyện này.
Lý Thành không phải người vô tội không liên quan.
Hoàn toàn ngược lại, Lý Thành và Dương Linh từng có qu/an h/ệ với nhau, anh ta còn giúp anh trai Dương Việt của Dương Linh chuyện kiện tụng.
Dương Linh lăng nhăng với rất nhiều người đàn ông, tên khốn bạn trai hiện tại của cô ta cũng là một trong số đó.
Sau đó gã đểu cáng phát hiện ra qu/an h/ệ của Dương Linh và Lý Thành, nên Dương Linh lại đổi lời nói Lý Thành cưỡng ép cô ta.
Vì vậy Lý Thành đã chịu không biết bao nhiêu đắng cay, cũng ăn mấy trận đò/n.
Sau đó chuyện của dì Vương xuất hiện, Lý Thành mang tâm thế b/áo th/ù, nên đã giúp dì Vương lan truyền những tin đồn kia.
Vì vậy về cơ bản có thể x/á/c định hung thủ, chính là người anh trai Dương Việt mà trước mắt Dương Linh vẫn đang mất liên lạc.
Nhưng chúng tôi không biết làm thế nào mà anh ta gi*t người qua nhóm chat m/ua b/án.
Sau khi ban quản lý toà nhà và cảnh sát Trần kiểm tra kỹ lưỡng căn hộ bên cạnh, quả nhiên căn hộ bên cạnh đã yên ắng trong rất nhiều ngày.
Trong thời gian đó, người quản lý cũng từng nhiều lần khuyên bảo tôi nên chuyển đi.
Sống ở nơi mà xung quanh toàn những căn hộ từng có người nhảy lầu, có người ch*t, dù thế nào cũng thấy hoang mang lo sợ.
Tôi cười từ chối, rồi nói rằng sau một khoảng thời gian nữa sẽ chuyển nhà.
Buổi tối, tôi tan ca làm đêm.
Bóng đèn trong sảnh tòa nhà bỗng nhiên bị hỏng, cả hành lang trở nên tối thui.
Tình trạng này cũng chẳng mới mẻ gì nữa, cơ sở hạ tầng của khu chung cư đã cũ, tìm người đến sửa cũng rất khó khăn.
Thang máy đi đến tầng 15 là dừng, tôi chỉ đành ra khỏi thang máy để leo thang bộ.
Tầm nhìn phía trước đều là một màn đêm tối tăm, tôi dùng giác quan cảm nhận của mình để chầm chậm mò lần đi lên phía trên.
Cơn gió tối nay lạnh lẽo lạ thường, đi mãi đi mãi, tôi bỗng cảm thấy có người đang đi theo phía sau.
Bước chân của người đó rất nhẹ, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng.
Lúc này, điện thoại tôi bỗng có tin nhắn hiện lên.
Nhóm m/ua b/án có tin nhắn mới.
Bên trên viết: “Chốt đơn flash sale thành công.”
Tiếp đó, là bức ảnh tôi đang ngủ say trong phòng.