Chương 12

东方瑾
Cập nhật:
Ngoại truyện. Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn chói lóa chiếu thẳng trước mắt tôi. Tôi nhìn thấy phía sau ánh đèn, là gương mặt mơ hồ của cảnh sát Trần. Cái c/òng tay lạnh lẽo siết vào cổ tay tôi đầy đ/au đớn. Nhưng tôi lại chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào, mà ngược lại là sự nhẹ nhõm sau khi trút được gánh nặng. Tôi đã tự thú. Bắt đầu từ khi tôi đến khu chung cư này, mục đích của tôi vẫn luôn là Dương Linh, Dương Việt. Tám năm trước, con gái tôi gặp t/ai n/ạn giao thông trên đường về nhà. Là bởi vì Dương Linh vừa lái xe vừa cãi nhau với người bạn trai ngồi ở ghế phụ, nên con gái tôi bị xe tông bay x/á/c. Làn m/áu tươi nhuộm đỏ tấm bằng khen trong tay con bé. Đó là tấm bằng khen mà con bé vẫn luôn ấp ủ muốn đưa cho bà ngoại xem. Đợi đến khi tôi nghe thấy tiếng la hét của hàng xóm, thì con gái tôi đã không thể c/ứu được nữa rồi. Bác sĩ nói với tôi, nếu như lúc đó Dương Linh không bỏ chạy, mà kịp thời đưa con bé đi bệ/nh viện, thì có lẽ con gái tôi vẫn còn một cơ hội sống sót mong manh. Vốn dĩ tôi tưởng rằng vụ t/ai n/ạn xe hơi này đủ để Dương Linh trả cái giá bằng m/áu, nhưng nào ngờ, Dương Linh lại tìm đến anh trai Dương Việt của cô ta, để anh ta nhận tội thay mình! Mà tên Dương Việt đã nương tựa vào em gái để sống từ nhỏ đã đồng ý! Bọn họ tìm đến Lý Thành, rồi cho anh ta một khoản tiền, để dù anh ta biết rõ chân tướng sự thật, nhưng vẫn giúp Dương Việt đổi từ tội bỏ trốn sau khi đ/âm ch*t người thành không bỏ trốn, thậm chí còn rút ngắn bản án của Dương Việt. Tôi h/ận chứ, tôi thật sự h/ận chứ! Do tôi vô dụng, không thể bảo vệ nổi con gái của mình. Vì vậy tôi đã chờ đợi rất lâu, rồi chuyển đến sống cạnh Dương Linh ngay khi Dương Việt ra tù. Tôi muốn hai anh em này ch*t không yên thân. Sau khi nghe xong lời tường thuật của tôi, thần sắc của cảnh sát Trần không thay đổi, đáy mắt anh ta có một chút cảm xúc khó hiểu vụt qua. Có lẽ anh ta thấy tôi vừa đáng thương vừa đáng trách đây mà. Cảnh sát Trần nói: “Vậy sau đó cô còn làm những gì nữa, Dương Việt gi*t người có liên quan gì đến kế hoạch của cô?” Tôi cười, rồi chậm rãi nói: “Dương Linh do tôi gi*t, chính tay tôi đã đẩy cô ta xuống.” Mâu thuẫn giữa dì Vương và Dương Linh cũng do tôi châm ngòi. Tôi gửi nặc danh điện thoại của Dương Linh cho Dương Việt. Và thầm ám thị cho anh ta rằng, hung thủ s/át h/ại Dương Linh chính là bạn trai hiện tại của cô ta. Quả nhiên Dương Việt đã không làm tôi thất vọng, anh ta nhanh chóng gi*t ch*t bạn trai của Dương Linh. Rồi còn gửi bức ảnh vào email của tôi. Tôi lợi dụng nhóm m/ua b/án, đầu tiên là m/ua chuộc quản trị viên để chuyển giao nhóm cho tôi, sau đó đổi ảnh đại diện của quản trị viên thành ảnh nạn nhân đã ch*t. Để tạo nên ảo giác về việc giao dịch gi*t người. Sau đó lại tung tin về việc Lý Thành giúp dì Vương đi lan truyền tin đồn, để khiến Dương Việt cũng gi*t luôn cả Lý Thành. “Vậy Vương Huệ Quyên thì sao? Bà ta cũng bị cô thầm chỉ thị Dương Việt gi*t sao?” Tôi khựng lại một giây, mãi sau đó mới phản ứng lại Vương Huệ Quyên chính là dì Vương. Tôi lắc đầu: “Đây là sự cố.” Cái ch*t của dì Vương, không phải do tôi chủ mưu. Có lẽ vì Dương Việt nhìn thấy dì Vương liên tục ch/ửi rủa Dương Linh trong điện thoại cô ta. Nên trong lúc phẫn nộ mới ra tay. Cảnh sát Trần trầm ngâm giây lát: “Lẽ nào cô chưa từng nghĩ đến chuyện, Dương Việt sẽ tìm đến nhà cô sao?” Sắc mặt tôi khẽ thay đổi, rồi dừng lại một lúc lâu. Hồi lâu, anh mắt tôi nhìn về phía cảnh sát Trần phía sau ánh đèn chói lóa. “Liệu có khả năng nào đó, là do tôi cố tình nói địa chỉ cho anh ta không?” Từ khoảnh khắc Dương Việt đi vào căn hộ của tôi, thì anh ta đã bước vào cái ch*t rồi. Trên đường xe cảnh sát tiến về nhà tù, tôi nhìn thấy một cô bé đeo cặp sách đang đứng bên vệ đường. Giống như là đang chờ đợi ai đó. Có lẽ do cái nhìn của tôi quá chăm chú. Cô bé ấy đã để ý đến tôi. Tôi cúi đầu xuống. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, quai hàm tôi thấm đẫm nước mắt.