Chương 1

冬瓜炖板栗
Cập nhật:
Sư tôn dẫn một nữ tử ở nhân gian trở về. Hắn ta đưa người đến trước mặt ta, thành kính quỳ gối, hỏi: “Thần nữ, xin người nói cho thần biết, có phải chuyển thế của nàng ấy không?” Ta lắc đầu. Nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn ta, trong lòng ta càng thấy hả hê. Có ch*t hắn ta cũng không thể ngờ được, tiểu đồ đệ bị hắn ta tận tay gi*t ch*t, sau này lại trở thành thần nữ hắn ta thờ cúng ngày đêm. ------ Ta sinh ra ở đỉnh Chung Sơn, không cha không mẹ, trời sinh đất nuôi, quanh năm làm bạn với tuyết đọng trên đỉnh núi, à quên, còn có một con rắn đen sống ở trong hồ băng. Bình thường hễ ngủ là nó sẽ ngủ mười ngày nửa tháng, khi tỉnh cũng sẽ thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu với ta. “Tiểu Hắc, bên ngoài Chung Sơn là gì?” Ta chống cằm hỏi nó. “Nhân gian.” Nó ỉu xìu đáp. “Người là gì?” Ta hiếu kỳ hỏi. “Là một thứ x/ấu xa.” Ta chợt ngộ ra: “Có x/ấu xa như mi không?” Nó thổi ra một loạt bọt khí, không thèm để ý đến ta nữa. Có vậy mà đã tức gi/ận, thật là nhỏ mọn, ai bảo bình thường nó cứ không thèm để ý tới ta chứ, lại còn thích cậy mình biết pháp thuật bày trò trêu ta. Có một hôm, bão tuyết tràn ngập núi rừng, con rắn đen trông có vẻ uể oải hơn bao giờ hơn. Nó nói với ta: “Tôi phải ngủ say một khoảng thời gian, cô ở yên đây, không được chạy lung tung đâu đấy.” Tuy tinh thần uể oải nhưng giọng điệu vẫn rất đ/ộc đoán. Ta hỏi: “Mi phải ngủ mấy ngày? Năm ngày? Mười ngày?” Nó lại nhả một loạt bọt khí, lặn xuống đáy hồ, không thèm để ý đến ta nữa. Thật là một con rắn nhỏ bụng dạ hẹp hòi. Trong những ngày Tiểu Hắc ngủ say, ta cảm thấy vô cùng chán nản, ngày ngày nói chuyện một mình với hồ băng. “Tiểu Hắc, hôm nay ta sẽ xuống dưới chân núi đi dạo, đợi ta trở về nhé.” Ở dưới chân núi, ta gặp được một thiếu niên bị thương ở trong hang tuyết. M/áu khắp người hắn ta đã đông cứng thành những mảng băng, cơ thể cứng ngắc, môi tím tái vì lạnh, nhưng vẫn còn chút hơi thở. “C/ứu... c/ứu tôi.” Đây là lần đầu tiên ta gặp được thứ giống với mình đến vậy, ta ngồi xổm bên cạnh hắn ta, nhìn kỹ một hồi, thấy thật thú vị. Cuối cùng cũng gặp được một người có thể nói chuyện với ta, không thể để hắn ta ch*t như vậy được. Ta vội vàng cắn rá/ch đầu ngón tay, cho hắn ta vài giọt m/áu. M/áu của ta có thể chữa bệ/nh giải đ/ộc, đây là bí mật rắn đen đã buột miệng nói ra khi tâm trạng tốt. Có lẽ nó muốn đ/ộc chiếm ta giữ làm của riêng mới giấu kín bí mật này, thế nhưng vẫn bị ta biết được. Quả nhiên, không lâu sau, sắc mặt của thiếu niên đã phục hồi trở lại, những vết thương trên người cũng đều lành lại. “Cảm tạ ơn c/ứu mạng của cô nương, không biết phải báo đáp thế nào...” Ta bực mình, con người đều không lịch sự như này sao? Ta đã c/ứu hắn ta, sao hắn ta lại có thể nói không biết báo đáp chứ? “Không phải thế. Ngươi đương nhiên có thể báo đáp ta, ngươi hãy ở lại đây với ta.” Hắn ta im lặng một lát, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, sảng khoái đồng ý, thế nhưng hắn ta nói hắn ta sợ ở đây lạnh, phải về nhà lấy vài bộ quần áo, bảo ta ở đây đợi hắn ta hai ngày, hai ngày sau hắn ta nhất định sẽ tới tìm ta. Ta vui ch*t đi được. Nhưng hai ngày sau, ta đợi được lại là một kiếp nạn. Sau lưng thiếu niên còn có một đám người, trong tay bọn họ cầm theo binh d/ao, giơ cao bó đuốc, ánh mắt hung á/c. “Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân.” Bọn họ trói ta nh/ốt vào trong lồng. Khi thiếu niên đi lại cạnh ta, ta tức gi/ận nói: “Đồ x/ấu xa.” Trong ánh mắt hắn ta thoáng hiện vẻ áy náy: “Xin lỗi, nhà tôi thiếu n/ợ, chỉ có như vậy bọn họ mới chịu tha cho tôi.” Ta cũng muốn nhả bọt khí giống rắn đen, nhưng tiếc là ta không làm được, chỉ có thể bạnh quai hàm quay mặt đi. Rắn đen, ta nhớ nó. Không biết nó đã tỉnh ngủ hay chưa, tỉnh dậy không thấy ta đâu, chắc có lẽ sẽ mừng rỡ vì cuối cùng cũng không còn phải nghe ta lải nhải bên tai nữa, nhưng có lẽ cũng sẽ lo lắng chút chứ nhỉ. Rắn đen, c/ứu ta với... ta thầm khóc một trận, vô cùng thê lương. Giữa đám nô lệ, ta bị một ngườì khoác đồ xanh, tóc đen, dáng người thanh tao chú ý đến, hắn ta đã m/ua ta về. Ta hung dữ trừng hắn ta, tay siết ch/ặt một viên đ/á sắc, nếu như hắn ta cả gan động vào ta một chút, ta sẽ đồng quy vô tận với hắn ta. Hắn ta cẩn thận muốn chạm vào bàn tay ta giấu sau lưng, ta không nghĩ ngợi gì liền lấy đầu đ/á sắc nhọn đ/âm vào ng/ực hắn ta, m/áu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ áo xanh, trông rất khủng khiếp. “Tiên tôn!” Mấy người mặc đồ trắng xung quanh hô lên, định tiến đến chế trụ ta. Hắn ta phẩy tay với những người đó, ra hiệu bọn họ ra ngoài. Rồi quay lại mỉm cười với ta, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, ấm áp khiến băng tuyết trên đỉnh núi Chung Sơn tan ra giống như lúc mặt trời ló dạng. “Siết ch/ặt như vậy, không sợ làm tay mình bị thương à?” Hắn ta lấy ra viên đ/á trong tay ta, bôi th/uốc cho vết thương trên tay ta mà không màng đến vết thương của chính mình. Hắn ta không biết là vết thương của ta sẽ tự lành lại, không cần bột phấn trắng trắng này. Nhưng ta không nói thành lời, ta thích cảm giác như này. Hắn ta đối xử với ta rất tốt, bình thường luôn tặng ta đủ loại đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, trang sức trân châu, lụa là gấm vóc đẹp đẽ. Ta dần dà đã thích mê cuộc sống ở nơi đây.