Chương 7

Không lâu sau, Triệu Ninh xách theo hộp cơm, vội vã chạy tới. Hắn ta khoanh chân ngồi xuống đất, lấy ra vài đĩa thức ăn và một bình rư/ợu, muốn uống rư/ợu cũng thái phó. Ta vội từ chỗ tối hiện thân, bước nhanh lên, dứt khoát c/ắt ngang hành động của Triệu Ninh. “Mạnh tiểu thư? Cô thế này là ý gì?” Triệu Ninh thấy ta ở đây, có chút kinh ngạc. “Triệu công tử, xin thứ lỗi, phu quân dặn ta tối nay ở đây trông chừng Khổng thái phó, e rằng ta phải kiểm tra những thức ăn này một chút. Ta không còn cách nào khác, đành phải nâng danh tiếng Tiết Yêu lên, lại giả vờ hành lễ tỏ vẻ xin lỗi. Trong thần sắc Triệu Ninh thoáng hiện ra một tia bối rối khó thấy, lại nhanh chóng bình phục lại, giống như bất đắc dĩ mở miệng. “Không sao, nếu có thể khiến Tiết huynh an tâm, vậy thì kiểm tra đi.” Nhưng ta lấy ngân châm ra, thử đi thử lại trong rư/ợu và thức ăn nhiều lần, vẫn không thấy gì bất thường. “Như vậy, Mạnh tiểu thư có thể yên tâm chứ?” Sao lại thế, nhất định là ta đã bỏ sót chỗ nào đó! Trán ta lấm tấm mồ hôi, tay vẫn không ngừng lục tung, món ăn ngon lành sắp bị ta làm nát. “Thôi được rồi, Mạnh tiểu thư, cô hãy về trước đi, lòng tốt của cô lão phu ghi nhận.” Khổng thái phó thấy ta chẳng thu hoạch được gì mà vẫn không chịu từ bỏ, thái độ cũng trở nên lạnh nhạt, không cho phép bàn cãi mà ra lệnh đuổi khách. Triệu Ninh mỉm cười nhìn ta, trong mắt ẩn chứa vẻ đắc ý, ra hiệu tiễn khách. “Thê tử ta vô lễ, xin lão sư và Triệu huynh thứ lỗi.” Tiết Yêu từ chỗ tối bước ra, nhanh chóng tiến lên. Hắn đến khi nào vậy? Ta nghiêng đầu nhìn hắn, mấy ngày không gặp, không khỏi sững sờ. Tiết Yêu cầm lấy ngân châm từ tay ta, giơ lên phía trên đĩa cá hoa điêu. “Phu nhân, nàng bỏ sót chỗ này.” “... Ta đã kiểm tra đĩa cá này rồi, không có gì bất ổn.” Khóe môi Tiết Yêu nhếch lên, vung ta lên, ngân châm rơi xuống, cắm vào mắt cá. Ngân châm đen đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đôi mắt của Triệu Ninh mở to, khuôn mặt đột nhiên trở nên tái nhợt. “Dẫn người xuống, thẩm vấn thật kỹ.” Tiết Yêu nhìn chằm chằm vào Triệu Ninh, ánh mắt lạnh lùng và đ/áng s/ợ, từng chữ từng chữ một nói. Một đội quân lính ào ạt tiến ra, lôi Triệu Ninh đang xụi lơ trên mặt đất vào trong bóng tối. Trong ngục tối không thấy ánh mặt trời, Tiết Yêu đứng khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng. Toàn thân hắn toát ra sát khí ngút trời, như Diêm La tái thế.