Chương 6

樱桃小酒​
Cập nhật:
Trường Lạc hôm nay mặc đồ nam nhân, cải trang thành một công tử nhẹ nhàng nho nhã. Cô ta đứng bên cạnh Bát vương gia, vô cùng vui vẻ giới thiệu với ta: “Nói đến mỹ nhân, thiên hạ có lẽ không ai khó thuần phục bằng Tần tướng quân đúng chứ?” “Nghe nói vua thảo nguyên còn ch*t dưới ki/ếm của ngươi mà.” “Nữ nhân trong phủ Vương thúc, sức khỏe không tốt, sức chịu đựng kém, đều là hồng nhan bạc phận. “Chỉ có người có thân thể cường tráng như Tần tướng quân, mới có thể ở bên cạnh Vương thúc lâu dài.” “Lục phó tướng, ngươi nói có đúng không?” Lục Kỳ nghiến răng như muốn g/ãy, chỉ cúi gầm mặt, nắm ch/ặt nắm đ/ấm. Ta vỗ vỗ vai anh ta, khẽ cười mĩm với Trường Lạc: “Công chúa nói đúng.” Thấy thái độ khiêm nhường của ta, Trường Lạc vô cùng đắc ý. “Bổn cung giúp ngươi chọn rất nhiều vị hôn phu, chỉ là Bát vương thúc thấy ngươi rất thú vị.” “Lát nữa, ngươi nhớ biểu hiện cho cho tốt, nếu như được Vương thúc chọn, còn có thể vào Vương phủ làm Trắc phi nữa đấy!” “Người đâu, mang đồ lên đây.” Trên khay là một chiếc váy múa vô cùng rườm rà, màu đỏ tươi hơn m/áu.” “Tần tướng quân, mau đi thay y phục đi.” “Đừng để các vị phu quân tương lai của ngươi chờ lâu!” Căn phòng vang lên tiếng cười to. Đám kỹ nữ cười đi/ên đảo, ngã vào lòng bọn nam nhân. Nha hoàn nối đuôi nhau vào, bưng điểm tâm, rư/ợu ngon lên. Ta nhận khay, rồi nhanh chóng vào hậu trường thay đồ. ... Ta nhận ra thanh ki/ếm trong tay hoa khôi. Đó là thanh Long Uyên, là chiến lợi phẩm của tổ phụ thu được sau khi chiến thắng một mãnh tướng của người thảo nguyên. Tổ phụ đã gửi tin vui cùng với thanh ki/ếm này vào cung. Hoa khôi nháy mắt, mỉm cười dịu dàng với ta: “Nô gia không biết võ công, nên chỉ có có thể dùng một thanh ki/ếm tốt để biểu diễn, tướng quân không để tâm chứ?” Ta nhìn thanh ki/ếm gỗ mỏng, mảnh khảnh trong tay, nhẹ nhếch mép cười: “Không sao.” Ki/ếm gỗ, cũng có thể gi*t người. Ki/ếm trong tay hoa khôi được biểu diễn hết sức mãn nhãn. Ki/ếm khí sắc lạnh khiếp người. Hoàn toàn không giống như lời cô ta nói, không biết võ công. Dưới khán đài, mọi người xem không rời mắt. Một lúc sau, Trường Lạc gi/ận dữ hét lớn: “Thật là vô vị, sao còn chưa ch/ém nát y phục cô ta đi!” Thanh ki/ếm trong tay hoa khôi đột đột nhiên trở nên sắc bén lạ thường. Sát khí đằng đằng, mỗi chiêu mỗi thức đều có sát ý. Chỉ là sát ý đó không nhắm vào ta. Mà lại nhắm vào y phục trên người ta. Long Uyên quả là thanh bảo ki/ếm. Nó sắc bén vô cùng, chỉ cần lướt nhẹ qua, cũng đủ làm rá/ch y phục.