Chương 8

话唠少女
Cập nhật:
Chờ mọi thứ xung quanh yên tĩnh lại, tôi thở phào một hơi. Cuối cùng cũng giải quyết xong, với một con á/c q/uỷ mạnh như thế này thì chắc là kẻ nuôi q/uỷ kia cũng chỉ có một tên. Bây giờ, việc bắt giữ hắn chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ tiếc cho thanh ki/ếm đào của tôi. Tôi liếc nhìn đội trưởng Lưu, tự hỏi không biết có được bồi thường không. Đội trưởng Lưu bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của tôi, ông ấy bước tới cúi người thật thấp, nói với vẻ mặt tái nhợt. "Lần này nếu không nhờ lá bùa hộ thân của cô thì chắc tôi đã bỏ mạng ở đây rồi." A? Chú Lưu, chú hiểu lầm ý tôi rồi! Nhưng mà chú đã cúi đầu với tôi, ôi trời... Tôi đành gạt nước mắt, vẫy tay, tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ. Mắt đội trưởng Lưu lập tức sáng bừng, kích động nói: "Nếu những lá bùa này có thể sản xuất hàng loạt..." Khóe miệng tôi co gi/ật. Đây là bùa trung cấp đấy, chú tưởng là cải thảo à? … "Có người lên kìa." Lúc chúng tôi đang nói chuyện thì Tiểu Tống đi đến phía cạnh cửa rồi ra hiệu cho chúng tôi im lặng. Không lẽ còn nữa?! Không đúng, không có oán khí. Quả nhiên, vừa dứt lời, phía sau cánh cửa xuất hiện một người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu hói. Tôi còn chưa kịp nhắc thì Tiểu Tống đã lao tới, kh/ống ch/ế ông ta, bẻ ngược tay và ấn mạnh ông ta xuống đất. "Á! Đừng gi*t tôi! Tiền tôi để hết dưới tầng, tôi có thể đưa hết cho các người, xin đừng gi*t tôi!" Tôi bật đèn trong phòng khách lên, người đàn ông hói lập tức nhắm ch/ặt mắt. "Tôi chẳng thấy gì cả, cũng không báo cảnh sát đâu, đừng gi*t tôi." Hừm, khá hiểu chuyện đấy. Đội trưởng Lưu cũng không nhịn được mà cười khẽ. "Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi sẽ không gi*t ông." Lúc này người đàn ông hói mới hé mắt nhìn tr/ộm. Thấy đồng phục cảnh sát thì toàn thân ông ta nằm bẹp xuống đất. Dưới sự thẩm vấn của đội trưởng Lưu, chúng tôi mới biết hóa ra ông chú là chủ nhà của tòa nhà này, vì nghe thấy có tiếng động lớn trên tầng nên lên đây kiểm tra. Lúc này ông chú cũng đã hoàn h/ồn lại, nhìn phòng khách lộn xộn, thậm chí trên tường còn có hai, ba lỗ đạn, vẻ mặt ông ta có chút suy sụp. Tôi thầm nghĩ, may mà cái đầu và cái hũ đã bị đ/ốt sạch, không thì ông ta sẽ còn sụp đổ hơn. Đây đúng là phá hoại hiện trường thật. Nhưng bây giờ, việc quan trọng nhất là phải tìm được kẻ nuôi q/uỷ.