Chương 7

美少年战士
Cập nhật:
Bánh nướng sẽ không từ trên trời rơi xuống, nhưng Lâm muội muội sẽ từ trên trời rơi xuống. Ngày thứ hai sau khi chúng tôi chia tay, đại tiểu thư thực sự đã liên lạc với tôi. Cô ấy tìm ki/ếm tôi và phát hiện ra tôi có một doanh nghiệp nhỏ, sau đó đã cho người gửi cho tôi lời mời đề nghị kinh doanh. Còn có loại chuyện tốt như thế này sao? Phú bà, đói đói, cần cơm. Sau khi nhận được cuộc gọi, tôi lập tức đến công ty cô ấy với chiếc USB chứa thông tin công ty. Kết quả khi mở cửa văn phòng, lại nhìn thấy anh trai của cô ấy. Được rồi, nữ chủ như cô ấy, cũng không có quyền thừa kế tài sản của gia tộc. “Còn mãn ý với những gì mà cô nhìn thấy không?” Anh trai tổng tài gật đầu với tôi, kiêu ngạo nói: “Nữ nhân, nể mặt em gái tôi, cho em một cơ hội lấy lòng tôi.” Tôi: “.....” Phần cơm mềm này đột nhiên biến khó ăn luôn rồi đó. Thôi kệ vậy, vì ki/ếm tiền mà, không mất mặt. Vì vậy, tôi nói liên tục không ngớt về kế hoạch hợp tác suốt ba tiếng đồng hồ, khiến anh trai bá tổng ngồi đến tê dại cả mông. Chân anh ta thật sự tê dại, nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Rất tốt, em là một nữ nhân biết quấy rầy gh/ê.” Tôi: “...” Kệ đi vậy, cộng thêm 10% vào giá dự án để tính phí tổn thất tinh thần. Nhưng đại tiểu thư thực sự là nhà lớn sự nghiệp lớn. Anh trai bá tổng của cô ấy tùy ý đ/á/nh giá dự án một chút, liền lập tức ký hợp đồng ngay tại chỗ. Anh ta hài lòng nói: “Tốt lắm, từ giờ trở đi, em là người của tôi rồi.” Nghe vậy, trong mắt tôi hiện lên vẻ khó hiểu: “Cho dù có lấy được người của tôi, cũng không thể lấy được trái tim tôi…” “Tôi cần trái tim của em để làm gì chứ?” Anh ta khó hiểu nhìn tôi, không nói nên lời, tỏ vẻ kh/inh thường: “Tôi chỉ muốn sức lao động của em thôi. Tôi đã đầu tư vào dự án của em. Hãy làm việc chăm chỉ và đừng để tôi lỗ tiền.” “Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy chứ? Đừng quên thân phận của bản thân mình, em đang chơi với lửa đó!” Tôi: “?” Những lời này của anh ta, trong thế giới bá tổng cũng coi như như là một tên cẩu quê mùa rồi đó. Anh ta còn kh/inh thường tôi sao? Tôi choáng váng và không thể tin được. Nhưng anh ta lại chợt cười một tiếng. “Em gái tôi nói em rất kỳ lạ, nữ nhân, em quả thực rất khác biệt.” Vị bá tổng đại ca này nhìn tôi, nói với giọng rất cảm hứng thú: “Bình thường nữ nhân tới văn phòng gặp tôi, đều là vì công ty của bố cô ta hoặc anh trai cuar cô ta, đến c/ầu x/in tôi. Còn em, lại vì công ty của chính bản thân mình.” “Có lẽ là do tôi lâu quá tôi không giao lưu xã hội rồi, không ngờ bây giờ phụ nữ cũng có thể tự mình mở công ty rồi.” Tôi thẳng thắn nói: “Chuyện mà anh nghĩ không tới còn rất nhiều nữa đó.” Anh ta bị sặc cà phê. “Rất tốt, nữ nhân, em quả thực rất khác biệt, làm tôi rất có hứng thú đó.” Bá tổng đại ca nói: “Một nữ nhân như em, làm việc như thế này rất khổ nhỉ?” “Tìm một người đàn ông làm chống lưng, để em có một chỗ dữa, nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều lắm đó.” Ông trời ơi! Tôi nghe câu nói quê mùa của bá tổng cả một buổi chiều, đều không bị đ/á/nh bạo như câu nói này. Thế là tôi cũng cười lên. “Tìm một người đàn ông, tốt như thế, vậy tại sao anh không tìm một người đi?” Tôi quay lại hỏi anh ta: “Vậy tại sao anh không từ bỏ công ty của mình? Sao anh không nhường chỗ cho em gái của anh đi, anh về nhà không ra khỏi nhà luôn đi?” Bá tổng đại ca cứng họng luôn rồi. Vẻ mặt của anh chuyển từ sốc, ủ rũ đến mơ màng. Không đợi anh ta phản ứng, tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Phúc khí này tôi nhường cho anh đó, anh muốn không? Anh chắc chắn không cần mà!” “Anh không muốn, dựa vào cái gì mà tôi lại phải cần chứ!”